Trường
Ca
DẤU
VẾT
MẶT TRỜI
Nguyễn
Thanh
Hiện
Viết tặng nơi chôn
nhau
cắt rốn của tôi.
những
chiều hôm
nằm dài trên luống
cày mới vỡ
tôi thấy nhớ
những sớm tinh sương
cây mù u
thay lá
rụng xuống con đường
bũn
dấu chân trâu
bước giữa
ảo ảnh giọt mồ hôi
mặt trời
không bao giờ từ bỏ
những dấu
vết
từ làng Cù tôi đi
trăng rằm nghe câu hát
hạt lúa
trì trắng lòng
một thời
tháng
chạp hương rạ thoảng về tận
buổi nguyên sơ
tổ tiên chúng
ta những người không áo quần
bước đi từ hai bàn tay trắng
hôm nào chạm vào mầm cây
những cuộc tình khởi lên giữa
cơn gió bấc
từ làng Cù
tôi đi
cơn mưa mùa đông
ướt hết những nhọc nhằn trên
lưng người mẹ
tình yêu long
lanh giọt mồ hôi
em nói em muốn
tôi hôn em
như người đi săn
con mang hôn lên ngọn lửa rừng thời
tiền sử
bài tình ca
thổi bùng
khí phách những con đường
người hát rong đi dọc bờ lịch
sử
con mòm thổi buổi chiều hôm
ai về dưới giã
đánh động
giấc ngủ trăng sao
ngọn cỏ vùng
vẫy giữa khúc sử đen ngòm
làng Cù tôi
mùa đông mang
áo tơi chằm lá núi
con cuốc
gọi
năm canh rả rích cơn mưa
những trường đoạn buồn vui
gửi
hết cho ánh mặt trời
từ làng
Cù tôi đi
chân không dám rời
đất mẹ
xanh xao giấc ngủ
cơn
ác mộng làm nát lòng ngọn gió
sớm mai
ở làng Cù tôi
con gà
gáy buổi sớm mai
bờ cỏ đồng
làng thức dậy
con trâu nhai rơm
người cha khua cây cuốc ở hiên hè
những cuộc tình khởi lên dưới
ánh mặt trời
ở làng Cù
tôi
buổi ấu thơ học sử
thấy khúc ngoẹo trên con sông Hồng
thấy nước chảy trên con sông Cửu
Long
lớn lên không nghe những lời
ma mị của người lớn
từ làng
Cù tôi đi
cuộc hành trình
dài theo lời hát ru của mẹ
cứ
thấy bước chân trâu trên ruộng
cứ thấy nón lá chân trần
cứ
thấy bờ tre rũ xuống con đường
làng
tiếng gù tình của lũ
chim cu làm thức dậy
những nỗi
niềm ngủ quên trong chiếc áo đẫm
nước mưa mùa đông
làng
Cù tôi
câu hát đồng dao vắt
ngang qua đám hoa muồng đỏ thắm
trên núi Voi Nằm
người đi chín
mươi chín trường đoạn thâm
u
quay về vẫn thấy
núi Voi Nằm
đỏ rực màu hoa muồng
núi
với người
thân thiết như tay
chân
bưng chén cơm ăn thấy núi
Voi Nằm
không nỡ để cho câu
chuyện voi nằm trên núi bị lãng
quên
bỗng có kẻ đục đá
nghìn năm trên núi
người làng
Cù tôi không dám nói
khóc
thầm
đêm cứ nghĩ thân phận
làm người dưới ánh mặt
trời
không có ai cả
chịu
để cho con trâu không còn bước
trên bờ cỏ
đồng làng
ruột
gan tổ tiên để lại
bỗng có
kẻ muốn mưu toan làm cho đất bằng
dậy sóng
người làng Cù tôi
thức canh chừng thâu đêm
từ
làng Cù tôi đi
cứ vướn
bận tiếng chim hót buổi trưa
tận
hang cùng ký ức
cứ thấp thoáng
gương mặt em
người con gái của
dáng vẻ vô biên
không có
ai cả
chịu để cho cây cày cây
cuốc nằm không
nơi hiên hè
niềm thao thức khởi lên tự thuở
cơn mê thần thánh
ám ảnh
người vợ buổi chiều hôm ngồi
đợi
người chồng từ cuộc
săn trở về
rối rắm còn nguyên
trong nghĩ ngợi
bỗng khởi lên giữa
lặng ngắt hoang dã
câu chuyện cày
bằng đao trồng bằng lửa
từ
làng Cù tôi đi
vẫn cứ thấp
thoáng trong trí nhớ
thời đá
cũ đá mới
ai lật từ đất
lên nụ cười vĩnh hằng
buổi
ấu thơ theo trâu ra ruộng
những
chiều nằm dài trên luống cày
còn nghe mùi đất mới
lũ chim
chiền chiện đến lót ổ ngay cạnh
niềm vui của tôi
cứ thấy nhớ
thuở con người
còn trò chuyện
với hươu nai trên rừng
không
có ai cả
chịu để những cơn
gió chướng
ám ảnh giấc ngủ
mấy mươi năm trong đời tôi
nổi lên mấy lần gió chướng
làm ngã đổ
hàng cây vông
đồng trên đồng làng
làm
sụp đổ phác thảo những cuộc
cách mạng về tiếng kêu
của
lũ ếch nhái trên đồng làng
làm tan đổ niềm háo hức về
những khung trời nguyệt bạch
của
đám trai trẻ trong làng
chinh chiến
nào cũng muốn vơ vét cho hết đám
trai trẻ trong làng
buổi sáng mùa
xuân hoa bìm chưa kịp nở
người
con trai vội vã hôn người con gái
giữa đồng làng
vì sợ không
còn trở lại
ở làng Cù tôi
nổi lên bao nhiêu lần gió chướng
lao đao những niềm ước mơ
chẳng có ai muốn để cho cây lúa
đứng buồn bã
trên đồng
chẳng có ai muốn để cho dòng
sông khô cạn
trong tháng sáu
nghìn năm đất thức
năm tháng
dày vò con người
núi rừng
Thiên Sơn tặng cho người làng Cù
tôi
con sông Tượng
con sông như
để thử thách sự kiên nhẫn
tháng sáu dòng sông khô cạn
con trâu nằm trên cát
nhìn trời
nắng dội vào nỗi lo bờ cỏ
ai
chẳng biết thuở làm ra sông núi
đất trời cũng bất thường
nhưng đây là buổi để cho thế
giới
tạo dựng con người
người
mẹ đun nồi cơm trên bếp thầm
khấn cơn mưa
từ làng Cù tôi
đi
tháng sáu
thấp thỏm cơn
mưa
ở làng Cù tôi
mùa
thu lá rụng trong vườn
nỗi buồn
vẫn lẩn quất trong nghĩ ngợi những
người cày ruộng
từ làng Cù
tôi đi
ám ảnh về màu hoa ô
thược
mùa thu hoa ô thược trôi
trên sông Tượng
con sông chảy
qua đồng làng tôi
mấy mươi
năm tôi đặt tên cho những loài
hoa không tên
rụng xuống đầu
nguồn con sông Tượng
rụng xuống
trong cơn chấn động mùa thu
mấy
mươi năm tôi gọi là hoa ô
thược những loài hoa không tên
mùa thu vẫn ám ảnh những cơn
chấn động
không còn dám gọi
tên
ở làng Cù tôi
mùa
hè con sông Tượng khô hết nước
lũ trâu uống nước giếng không
đã khát
thức thâu đêm
người con trai buồn lòng
để lỡ
cuộc hò hẹn
từ làng Cù tôi
đi
thấy đất nứt nẻ trên
đồng làng
thấy lúa héo trên
đồng làng
thấy người đi
cày ruộng đứng ngóng cơn mưa
mấy mươi năm trong đời tôi
nắng gội
giấc mơ nửa chừng
thức giấc giữa tiếng kêu chim bịp
thấy mùa hè đang ngang qua thế kỷ
niềm dang dở
đang khoác lên mình
chiếc áo giả
ở làng Cù
tôi
mùa xuân hoa nở
đương
không xảy đao binh
lũ bướm đang
ăn mật hoa cúc hoa cải trong vườn
nhà tôi
vội vã bay đi
mẹ
tôi hối tôi cất áo mới thay áo
cũ
cả nhà tôi cùng với lũ
trâu bò gà heo
trốn ở chân
núi Voi Nằm
đêm nghe súng nổ
con trâu nghé còn sót lại trong
chuồng
ù be váng cả làng Cù
xác hoa rụng lên xác người
mùa xuân như có vẻ cũng ngán
ngẩm
chuyện của con người
từ
làng Cù tôi đi
mùa xuân
lũ chim cu nói tôi đang lạc đường
tôi không dám cãi
chỉ lặng
lẽ băng qua
những trang sử không
vui
tôi đi cho hết lòng
với
người con gái của dáng vẻ vô
biên
cố qua hết những tháng năm
bụi bặm
quay về làng Cù
thấy
em đứng đợi dưới trăng non đầu
tháng
con chim ấp muỗi đánh động
bờ tre trước ngõ
em cười
ký ức nghìn năm thức dậy trong
tôi
để có thể cứu vãn
những trang sử tăm tối
tôi ôm
hôn em giữa đất trời tháng chạp
không còn hương rạ lúa trì
nhưng còn hương thơm da thịt em
đêm tháng chạp cơn gió khuya thổi
ngang qua bờ tre trước ngõ
em bước
ngang qua cuộc đời tôi
chỉ muốn
khép lại
những năm tháng không
vui
tôi đi cho hết lòng
với
người làng Cù tôi
cái thế
kỷ đã bạc đãi người
làng Cù tôi
rất bạc đãi
nhưng không nói chuyện ấy nữa
không nhắc lại nữa
ngang qua núi
Voi Nằm
tôi nghe đá núi đã
bắt đầu trò chuyện với rong rêu
đám rong rêu nghìn năm vẫn đeo
bám đá
tôi nói đã
đến lúc chúng ta nên làm hòa
nhau
đá mở miệng cười
để
lộ niềm bí ẩn nghìn năm lặng
câm
thời gian như con chim mỏi cánh
đậu xuống tháng năm hòa hoãn
tôi nghe những người làng chết
trong những cuộc
hận thù nhau hồi
thế kỷ trước đang trù tính
nhau
về một chuyến viếng thăm có
tính lịch sử
chuyến viếng thăm
những người còn lại trên mặt
đất
lũ chim trên núi Voi Nằm
nói
chẳng lẽ chẳng thể dành
riêng cho chúng một khung trời
lũ
chim trên núi Voi Nằm sáng nào cũng
dành riêng
một khoảng thời gian
cho công cuộc chất vấn trời đất
có phải đã thật sự xảy ra
những ý tưởng táo bạo
có
tính thiên niên kỷ
khi ngang qua đồng
làng
tôi nhìn thấy những người
cày ruộng
đang đem chiếc bóng
của mình
so với bóng mặt trời.
Nguyễn
Thanh Hiện
giã,
tháng 11/2014
|