Hai bài thơ chào đất nước cách nhau 22 năm
thanh thảo
hai bài thơ chào đất nước
cách nhau 22 năm
Ghi chú: giữa hai bài thơ là 22 năm, một khoảng thời gian không mấy ngắn ngủi. Lời chào đất nước vẫn đắm đuối vậy, nhưng cung bậc của niềm lạc quan thì đã khác. Sau 22 năm, đời sống vật chất có khá hơn nhiều, nhưng nỗi buồn lại nặng trĩu thêm. Xin hãy chú ý tới hai cái kết ở hai bài thơ, “cỏ non” ở bài thơ thứ nhất đã “âm thầm” tàn lụi trong bài thơ thứ hai.(TT)
có những lúc ra về lòng rỗng không vì phải gặp trong cơ quan một thằng cặn bã tôi chào đất nước tôi.Buồn quá đất nước cùng tôi lặng lẽ trên đường
có những lúc vui bạn bè mến thương nhìn mắt ai cũng sáng tôi chào đất nước tôi. Mưa nắng bao năm rồi quen chịu cả hai vai
có khi thò tay vào túi lấy tiền chỉ gặp bài thơ bài thơ viết cho tương lai mà buổi trưa cần đi chợ tôi chào đất nước tôi. Trưa đó đất nước với mình dùng tạm bữa cơm chay
chúng ta sống bôn ba vật lộn cả ngày nhiều khi quên chào đất nước là mẹ ta Người không phiền không trách dẫu biết lời chào so mâm cỗ, vẫn cao hơn
nhưng cao hơn lời chào, chắc mẹ thầm mong các con đừng làm mẹ xấu hổ đừng ba hoa chích chòe đánh quả loanh quanh đất nước phải đâu nhà vô chủ
có khi cúi đầu trước hàng cây những dáng bạch đàn ngày nào thơ bé tôi chào đất nước tôi. Như thể tôi chậm lớn mà già cỗi hơn hàng cây
có khi nằm ngửa mặt ngắm mây bay nghìn năm mây bay bình thản tôi chào đất nước tôi.Im lặng nghe cỏ mềm mọc xuyên qua lưng
như ai đẩy mình bật dậy ngỡ ngàng trông chỉ thấy xanh xanh tôi chào đất nước tôi. Có lẽ cỏ non vừa thúc lưng mình
1986 |
tặng Lê Sơn và Đặng Ngọc Khoa
có những lúc uống thứ bia “số một thế giới” vỏ lon lăn lóc nhìn ra sao thấy không vui có những lúc mỏi mê những trò giả lả nhìn ra sao thấy không vui
đất nước tôi ôi đất nước tôi những người mang AK thuở trước những người cu li xe hôm nay mặt đen nhẻm khói bom rồi bụi bẩn mắt họ chuyển từ trong veo sang tối sẫm xe ba bánh thùng xe bụng rỗng có Trường Sơn nào trong thành phố đâu mà dấn từng vòng khó nhọc thế này
sau cơn mưa bao mỹ từ nồng nỗng nhìn ra sao thấy không vui
cứ tự mình dán băng keo vào miệng con gọi Mẹ chỉ còn nghe ú ớ yêu Tổ quốc chỉ còn nghe ú ớ
đất nước phơi như đĩa thịt chia phần dù trưa nay xơi một bữa tú hụ nhìn ra sao thấy không vui
nút cổ chai cả vạn người chen lấn đất nước co ro một dáng Thị Bình khi Việt Nam thành “quán phở thế giới” chủ có tạt nước lèo vào mặt cũng làm thinh
như em gái trăm mẹ mìn đày đọa biết tìm đâu ra mẹ đẻ của mình ? cứ vơ vất giữa hai bờ địa ngục khi nhìn ra tấm bảng chỉ “ thiên đường”
không kêu không khóc chỉ âm thầm
không kêu không khóc chỉ âm thầm
2008 |
Các thao tác trên Tài liệu