Người chị Việt Nam
Người chị Việt Nam
Trịnh Phong
Xin tặng bài này tới những gia đình có người tử nạn trong chiến tranh nhưng không có tiền đi tìm mộ.
Tôi
lang thang những đồi cát miền Trung
Tìm
mộ người em trai tử trận,
Mười
bẩy tuối, trái tim bụi đời chưa
vẩn
Để lại bóng hình trong
tim mấy cô nữ sinh
Khẩu súng Nga
lạnh lẽo vô tình,
Đôi giày
vải Tàu buốt chân rừng núi gập
ghềnh đất lạ
Chỉ ba lít máu,
bốn mươi cân, nào có gì
quý giá!
Từng đoàn các em
áo xanh màu cỏ như trót hẹn ước
cùng cỏ xanh.
Em
đi, hình bóng nhỏ khuất dần cùng
chuỗi ngày nặng nề,
Vất lại
sau mình những tháng năm đói
nghèo dai dẳng.
Chiều chiều dõi
nhìn phương nam, tưởng đạn bom
vang rền trong vắng lặng,
Đêm xóm
nghèo thao thức bao mẹ già.
***
Tôi
cũng ra đi một mùa hè ấy,
Thầm
mong gặp đứa em non nớt những đêm
quân hành.
Trăng núi, mưa rừng,
bom đạn vây quanh
Vốc nước suối,
không vợi nỗi lòng man mác.
Khói
bom nhuộm suối tóc đen ngả bạc,
Viên
ký ninh vàng thẫm sắc da chì…
Rồi
mấy chục năm cũng qua đi.
Những
vết thương trên mình một thuở
chiến trường vẫn còn nhức
nhối.
Và đêm đêm trong giấc
mơ hãi hùng đạn bom vang dội
Đồng
đội cũ của tôi, những cô gái
trẻ từ lâu không còn trên cõi
đời,
Lại
trở về, tay trong tay hớn hở tươi
vui...
***
Mấy
chục năm đã ra đi!
Biết bao
chuyện đời đã thành vô
nghĩa!
Cây cỏ lại xanh đất xưa
chiến địa,
Xương trắng đã
thành đồi cát,
Máu đỏ
đã thành lá hoa...
Mà lòng
thương nhớ người thân không
bao giờ phai nhạt.
Tôi bán con lợn,
dành dụm ít tiền,
Gói ghém
chút hành trang trong cái ba lô thời
chiến tranh đã sờn vải bạt
Thắp
nén hương, đặt chén nước
cúi đầu xin phép mẹ
Lên đường
tìm mộ em trai...
***
Tôi
đã qua bao nhiêu nghĩa trang
Đã
đọc tên biết bao nhiêu bia mộ.
Ôi
những cái tên trẻ trung nào khác
tên em tôi!
Em ơi, em ở đâu? Tôi
thường gọi nhỏ
Trong những đêm
dài ngủ nhờ trong các làng.
Nhiều
ngày rồi tôi tập tễnh lang thang
Qua
bao chiến trường một thời khói
lửa.
Bàng hoàng tưởng những
ngày thanh xuân còn đây, những
đồi cây nắng chiều vàng úa.
Xõa
mái tóc bạc cho gió đùa như
một thời trẻ trung.
***
Một
chiều, trên con đường cát trắng
dài lê thê,
Những rặng phi lao thì
thầm trong gió.
Ngày sắp hết, tôi
tìm vào xóm nhỏ
Như một xóm
nghèo ngày xưa hành quân từng
dừng chân.
Chị chủ tịch xã
nhìn tôi ân cần:
-“Bác ngủ
tạm đêm nay phòng khách,
Nhà
ủy ban gần đây, tuy đêm nay sương
nhiều e lạnh.
Nhưng có đủ
giường màn, có trà nước
dùng đêm.”
Chị đưa tôi
đến tận nơi, trao chìa khoá rồi
dừng lại trước thềm:
- “Có
thể đêm nay ngoài kia ồn ào,
nhưng bác yên tâm đừng ngại.”
-
“Tôi kề bên cái chết đã
nhiều, chắc không còn sợ hãi.
Nhưng
trảng cát mênh mông, đêm vì
đâu có thể ồn ào?”
-
“Bác ơi, đây là đất
chiến tranh, những năm sáu bảy mươi
la liệt chiến hào.
Quân Bắc, quân
Nam, lính Mỹ, lính Đại Hàn,
lính Cộng Hòa dành đi chiếm
lại.
Bom đạn tơi bời, thịt xương
vung vãi.
Đến nay trong cát vẫn
thấy xương người.
Những đêm
trăng lu sương lạnh gió khơi,
Những
linh hồn xưa dàn quân đánh
trận.
Bao tiếng hò reo, tiếng rên
rỉ, tiếng thét gào oán hận
Gió
đưa về tận xóm xa...
Đêm
nay trăng lu, trời nhiều sương, chắc
họ lại ra ...
Bác đừng ngại,
chưa có hồn nào vào đây
quấy rối.”
***
Tôi
lặng lẽ bỏ màn, duỗi đôi
chân nhức mỏi,
Xoa bóp vết thương
thời chiến tranh còn đau buốt bên
sườn
Rồi mơ màng trong giấc ngủ
chập chờn,
Gặp lại đồng đội
xưa, tươi cười, trẻ trung một
thời con gái...
Bỗng có tiếng hô
xung phong từ xa vẳng lại,
Tôi bàng
hoàng nhỏm dậy,
Tưởng vẫn còn
những ngày trên đường mòn
Trường sơn,
Vội vung tay tìm cây
súng đầu giường.
Rồi tỉnh
hẳn khi vết thương xưa bên sườn
đau rát.
Tôi ngồi dậy - qua cửa
sổ thấy một trời bàng bạc
Những
ngọn bạch đàn như ẩn hiện
trong sương…
Nào có chi, đêm
yên tĩnh khác thường
Như những
phút giây chiến trường xưa trước
giờ bom rải...
Bỗng tiếng súng liên
hồi từ xa vẳng lại
Rồi ầm vang
trên khắp ngọn đồi
Lẫn trong
tiếng người, như xé lòng
tôi,
Những tiếng thét gào, tiếng
hò reo, tiếng rên hấp hối...
Gạt
nước mắt, tôi lục tìm trong
túi
Một bao diêm, một bó hương
lúc nào cũng mang theo bên mình,
Rồi
mở cửa bước ra thềm nhìn trời
sương mông mênh
Những tiếng
súng, tiếng kêu gào hòa trong sương
đêm, quyện vào mái tóc.
Tôi
rẽ sương tìm lên đỉnh đồi
rồi sụp ngồi trên cỏ ướt.
Bao
tháng ngày xót đau, thương cảm
ngập tràn
Về chất nặng trong tim,
tôi nức nở khóc than ...
Thương
những mảnh đời hoa niên tan nát!
Rồi
run run đánh diêm, cắm nén hương
vào gốc bạch đàn khô trong
cát
Nghe tiếng mình run run thì thầm
cùng màn sương:
***
-
“Hỡi các em, những linh hồn bất
tử
Xin hãy nghe một người chị
của chiến trường, một người
chị Việt Nam.
Dù các em là người
Mỹ, người Úc, người Việt,
người Đại Hàn
Đã nằm
lại trên đất này trong những trận
mưa lửa thép.
Hỡi các em, những
thanh niên dũng cường, đầy ước
mơ tươi đẹp,
Tim trắng trong chưa
từng vẩn thù hằn,
Chưa từng
gặp nhau để làm bạn, kết thân
Đã
cầm súng đối đầu trên chiến
tuyến.
Chiến tranh đã qua lâu, máu
đã thành sông biển
Xương
trắng đã thành đồi bạch
đàn, thù bạn đã đổi
thay.
Sao vẫn còn cố thủ nơi
này
Trút oán hận đêm đêm
vào cuộc chiến.
Tim con người tối
tăm nham hiểm
Và lòng tham chiếm
hữu vô cùng
Danh vọng, tiền tài,
quyền lực, non sông,
Gieo giắc những
mầm oán thù độc địa …
Nhưng
chết rồi, tất cả cấp bậc, nhiệm
vụ, quyền lợi vật chất cõi đời
đều vô nghĩa!
Sao còn vô minh,
cúi đầu tuân lệnh, bám chặt
quả đồi, đêm đêm hành
quân,
Tiêu diệt lẫn nhau trong một
trò chơi lặp lại muôn lần.
Như
nạn nhân một lời nguyền truyền
kiếp!”
***
Những
ngọn bạch đàn ngả nghiêng trong
muôn lớp sương trùng điệp
Bao
mảnh người tơi tả rẽ sương
tìm lại, nhìn tôi tươi
cười.
Những bàn tay nào vuốt
nhẹ vai tôi
Âu yếm, dịu dàng,
xót xa, trìu mến.
Như gặp lại
người thân thương một thời
trăng hẹn,
Tôi bỗng thấy trái
tim mình rộng mở mênh mông
Cho nỗi
đau tan với cõi vô cùng…
***
-
“Hỡi các em, hãy quên đi những
tháng ngày chinh chiến
Hãy nhớ về
một thuở hoa niên,
Về mái nhà
xưa, con đường cũ, ánh trăng
đêm
Nghe tiếng chuông chiều, nhìn
sông xưa bến cũ.
Lại trầm ngâm
dưới ánh đèn xanh soi trên hè
phố,
Lắng nghe tiếng chim ngân một
buổi trưa vàng,
Nhớ dáng người
thương trong sáng, dịu dàng,
Nhớ
nụ hôn đầu ngập ngừng run
rẩy...
Và nỗi nhớ thương sẽ
làm thức dậy
Trong trái tim khô
những khung trời xanh
Và muôn cỏ
hoa sẽ trỗi dậy vươn cành
Trong
hộp sọ đang chìm trong bụi cát,
Và
muôn đàn chim xưa thân yêu lại
trở về ca hát
Trong những linh hồn
tràn ngập luyến thương...”
***
-
“Hỡi các em, hãy nắm tay nhau, theo
ánh sáng thiên đường
Đừng
phân biệt da nâu, da vàng, da đen, da
trắng,
Vì máu người chỉ một
màu đỏ thắm
Có dòng máu
nào không hồng tươi như dòng
máu Việt Nam.
Đừng phân biệt
huân chương, học lực, cấp bậc,
quân hàm,
Binh nhất, binh nhì, đại
tá, đại tướng...
Chút hợm
hĩnh vụn vặt cõi người mang theo
thêm vướng:
Đã chết rồi,
sọ rỗng tuếch như nhau!“
***
-
„Hỡi các em, hãy trở về với
ấu thơ trong lòng mẹ ngọt ngào
Để thấy trái tim vốn muôn đời
ngập tràn niềm yêu thương cao
cả.
Dòng nước mắt tưởng
từ lâu hóa đá,
Sẽ tràn
dâng rửa sạch hết hận thù.
Nước
mắt tình thương đẫm ướt
trái tim khô
Để muôn sắc hào
quang sáng bừng sọ rỗng.
Hồn sẽ
hòa đồng với thiên nhiên cao
rộng
Nắm xương khô vươn dậy
cánh thiên thần.
Đừng phân
biệt quốc gia, dù Mỹ, Úc, Việt,
Đại Hàn
Vì trái đất này
vốn tự không chia cắt.
Những biên
giới kia là hậu quả lòng tham lam vụn
vặt
Những mưu đồ chiếm hữu
của con người.
Hỡi các em, hãy
ra đi tìm đến những chân trời
Nơi
ánh sáng của Thương Yêu ngập
tràn vĩnh cửu.”
***
- „Hỡi
những người mẹ mất con trên chiến
trường tàn bạo
Dù người
ở Việt Nam, ở Mỹ, ở Phi Châu...
Xin
hãy lau khô giòng nước mắt đau
sầu,
Khi những đứa con chưa bao giờ
ngủ yên trong tiếng ru mẹ Đất,
Đã
bừng tỉnh từ thế giới ngập căm
thù oán hận
Để đi vào
ánh sáng vĩnh hằng.
Đất Mẹ
Việt Nam thương khóc tự ngàn năm
Mỗi mạng sống khi đi vào lòng
đất,
Vì lòng mẹ không giới
hạn, không bao giờ chia cắt
Như những
tấm bản đồ chắp vá của lòng
người.
Mẹ phủ lá cờ xanh thần
kỳ lên muôn nấm mồ vô danh, muôn
lớp máu tươi,
Lá cờ của
biển xanh, trời xanh bao la,
của
rừng xanh, cánh đồng xanh và những
dòng sông xanh vời vợi…
Và
Đất Mẹ mãi nâng niu mong đợi
Những
đứa con bước lên trong đôi
cánh thiên thần.“
***
Bầu
trời sương bỗng ngân vang tiếng
nhạc,
Rừng bạch đàn ngập ánh
sáng chan hòa.
Những em tôi trẻ
trung tươi vui chung một lời ca,
Lớp
lớp người phất phới trên vai đôi
cánh trắng.
Họ tươi cười
vây quanh tôi với thân hình rực
sáng
Rồi nắm tay nhau bước vào
từng không còn quay lại vẫy chào.
Nền
trời rực hào quang, nhộn nhịp ánh
sao.
Mắt đẫm ướt, tôi gục
xuống thấy con tim đau thắt,
Hạnh
phúc tuôn trào từ nỗi đau sâu
lắng
Ngọt ngào, xót xa tràn
ngập cõi lòng...
***
Tôi
tỉnh dậy khi tiếng chim gọi nắng
Thấy
mình gục đầu trên gốc bạch
đàn khô suốt đêm qua.
Mái
tóc đầm sương nhưng cõi lòng
sao hân hoan thanh thản,
Rừng bạch đàn
như vang vọng tiếng reo ca.
Tôi đứng
dậy, ngạc nhiên thấy vết thương
bên sườn không còn nhức
nhối,
Chân bước đi như lướt
trên cát êm.
- „Bác ngủ có
ngon không?“, chị chủ tịch nhìn
tôi ngạc nhiên,
„Đêm qua sáng
rực trên đồi, tôi nghe tiếng đàn
ca đến sáng.“
***
Chị
dừng lại ven đồi vẫy tay chào
tiễn biệt.
Tôi bước đi nhìn
trời xanh mênh mang
Và tự hỏi, đâu
rồi những ngôi sao đêm qua rực rỡ
ánh thiên đường
Có quanh quất
đâu đây trong bao la ngày nắng?
Bỗng
từ nền trời xanh xa xôi bay vút về
một đôi cánh trắng.
Tôi ngỡ
ngàng nhận ra đứa em nhớ thương.
Em
tươi cười ôm tôi như buổi
xa nhà ra chiến trường,
Rồi vút
lên, bóng hình long lanh hòa trong nắng
mới.
Tôi hân hoan nhìn theo, nghe cõi
lòng thanh bình diệu vợi,
Nỗi buồn
thương như đã tan vào nắng
vàng tươi.
Tôi bước lại
bên sông, thả cái ba lô cũ rỗng
cho sóng đưa về tận cuối trời
Mặc
dĩ vãng cuốn đi theo làn nước
biếc.
Không ba lô, không tiền, không
buồn thương, không luyến tiếc
Tôi
say sưa bước đi trên đường
nắng chan hòa …
***
-
“Lên xe đi bác ơi, trời nắng
lắm, đường xa!”
Chiếc xe tải
bỗng dừng, chú lái xe tươi cười
chờ đó.
Tôi cảm ơn, ngạc
nhiên đến sững sờ - rồi bỗng
dưng sáng tỏ:
Có thanh niên nào
không mang dáng em tôi.
Trịnh Phong
Các thao tác trên Tài liệu