Lộ liễu
Chúng mình đây, đôi
tình nhân trần trụi,
đẹp trong
nhau – và như thế đủ rồi,
chỉ
có hàng mi lá rợp phủ che thôi,
mình
nằm giữa đêm sâu thăm thẳm.
Nhưng
chúng đã biết về đôi mình,
biết lắm,
bốn bức tường kia,
cái lò sưởi là thứ năm,
những
bóng đen trên ghế, và cái
bàn
đang đứng đó trầm tư
yên lặng.
Những chiếc cốc biết
vì sao chút cặn
trà thừa trong
đáy cốc nguội ngơ.
Nhà văn
Swift đã chẳng còn mơ,
đêm
nay sẽ không ai đọc cụ.
Lũ
chim ư? Anh đừng ảo tưởng:
Ngày
hôm qua em nhìn thấy, trên trời
chúng
viết lên táo tợn, rạch ròi
cái
tên em gọi anh yêu dấu.
Còn
những cái cây? Anh có thấu
chúng
thì thầm không ngớt những gì?
Anh
bảo em: chắc gió biết điều
chi.
Nhưng từ đâu về đôi
mình gió biết?
Con bướm đêm
với cánh nhung tơ biếc
từ cửa
sổ bay vào
lượn dập dờn chấp
chới thấp cao,
cứ xao xác trên đôi
mình, ngoan cố.
Có thể hơn
chúng ta, bướm nhìn thấy rõ
bằng
sự tinh anh của đôi mắt côn
trùng?
Em không cảm thấy gì, anh
cũng chẳng biết hơn,
rằng tim chúng
mình trong bóng đêm rực sáng.
|