Hạnh phúc
Hạnh phúc
như một điều có thật
Văn Ngọc
Kể cũng lạ, là một trong những khái niệm lẽ ra phải là quan trọng hàng đầu đối với con người - là khái niệm hạnh phúc - lại ít khi nào được bàn đến một cách trực tiếp, ngoại trừ trong phạm vi giáo lý của các tôn giáo.
Phải chăng vì nó quá phức tạp ? Hay là người ta có một mặc cảm nào đó khi nói đến nó, vì quả thật cũng khó biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là sung sướng thật sự ? Sự đánh giá của mỗi người về mình và người khác trên điểm này chỉ có thể là chủ quan.
Chỉ cần lấy một ví
dụ, một đôi lứa đang ở thời kỳ
yêu nhau say đắm, người ngoài cuộc cho rằng như thế
là họ hạnh phúc (mà họ hạnh phúc thật).
Nhưng khi họ bỏ nhau, thì người ta lại cho đó là
một điều bất hạnh, nhưng thực ra đối với họ, thì không hẳn
là như thế : họ bỏ nhau để mỗi người đi tìm một hạnh phúc mới,
phù hợp với mình hơn. Và đó cũng chỉ
là một điều lô gích, cũng như thể khi ta đi lầm
đường, phải tìm một con đường khác, để đi cho tới
đích.
Cơ sở của hạnh phúc
Cũng có thể, người ta ít bàn đến vấn đề hạnh phúc vì biết rằng hạnh phúc là cái mục đích cuối cùng, mà muốn đạt được cái mục đích ấy, trước hết phải vượt qua một số cửa ải. Đối với một cá nhân, đó là những điều kiện, như : sức khoẻ, tình bạn, tình yêu, sự hiểu biết, lòng tốt, lòng lương thiện, lòng quảng đại, lòng vị tha, v.v. Đối với một xã hội, thì đó là những điều kiện, như : công bằng, bác ái, tự do, dân chủ, phồn vinh, v.v. Một khi mà một số điều kiện trên còn chưa hội đủ, thì cũng khó mà nói đến hạnh phúc được. Đối với một cá nhân, chỉ cần thiếu một trong những điều kiện đó, cũng đủ khiến cho người đó không sung sướng rồi.
Song, con người ta, ai mà chẳng muốn được sung sướng, dù cho mọi điều kiện chưa hội đủ, dù cho cuộc sống ngày càng buộc họ phải sống vội, sống hối hả, và làm đủ mọi thứ chuyện, không cho phép họ có thời giờ để suy ngẫm về mục đích và hiệu quả của những việc mình làm, cũng như không cho phép họ tự chất vấn mình về những lý tưởng (nếu có) mà mình đang theo đuổi , hoặc đã từng theo đuổi ?
Hạnh phúc trước hết là hạnh phúc cá nhân. Do đó, ở đây chúng ta sẽ chỉ bàn về khái niệm hạnh phúc ở mức độ cá nhân. Dẫu sao, thì trước sau cũng vẫn chỉ là cùng một vấn đề : cá nhân có hạnh phúc, thì cộng đồng mới hạnh phúc được, và ngược lại, một xã hội phải có đầy đủ những điều kiện cho một cuộc sống hạnh phúc, thì người dân mới sung sướng được.
Để giải thích thế nào là hạnh
phúc, người ta thường vận dụng khái niệm ngược lại của nó,
là sự bất hạnh.
Những nỗi bất hạnh ở trên đời, ngay từ những thời cổ đại xa xưa,
đã được các triết gia ví như "những bóng
đen trên một bức hoạ : chúng càng làm cho
các màu sắcnổi bật " - các màu sắc ở đây tượng trưng cho hạnh
phúc. Những nguyên nhân
của chúng có thể là : sự mất mát một người
thân (tử biệt), sự đau khổ về tinh thần (sự chia ly) , hoặc về
thể xác (bệnh tật), sự nghèo khổ, sự ngu dốt, sự lệ thuộc
kẻ khác, sự thù hận, lòng vị kỉ, v.v. Có
những nguyên nhân không tuỳ thuộc vào con
người, như sự chết, và ở một mức độ thấp hơn, tật bệnh, nhưng
tất cả các nguyên nhân khác đều tuỳ thuộc
vào con người và nhất là vào quan
hệ giữa người này với người khác,
bởi vì con người không thể nào sống một mình
và sung sướng một mình được. Con người sống trong một
xã hội luôn luôn cần đến sự giúp đỡ của những
người khác ở xung quanh, về mặt vật chất cũng như tinh thần. Bởi
vậy cho nên, con người cần có lòng
bác ái và óc
vị tha.
Lòng vị tha
Trong tất cả những nguyên nhân khiến cho con người ta có thể sung sướng được, như đã nêu ở phần trên, lòng vị tha chính là nguyên nhân quan trọng nhất. Nó ngược lại với lòng ích kỉ. Nó là đức tính cho phép con người ta có được một tầm nhìn xa hơn là những quyền lợi trước mắt - đôi khi rất nhỏ bé - của mình, để nghĩ đến quyền lợi của người khác. Cũng nhờ có nó mà con người ta dễ sống chung với nhau hơn, từ trong quan hệ vợ /chồng - nhất là những cặp vợ chồng trẻ - đến quan hệ giữa bố mẹ / con cái, rồi quan hệ giữa hàng xóm, láng giềng,v.v.
Nhưng điều quan trọng hơn
cả, là lòng vị tha
chính là cái cốt lõi đạo đức thôi
thúc chúng ta làm một số công việc vì
hạnh phúc của người khác, nó cho phép chúng ta
sống có lý
tưởng
hơn - những lý tưởng đôi khi có một tác dụng
tích cực vào đời sống thực tế, song đôi khi
cũng chỉ là những ảo ảnh.
Lý tưởng và ảo ảnh
Xét cho cùng, cuộc đời của mỗi con người cũng như thể một dự án, có một cái đích dài hạn và một con đường để đi tới cái đích đó. Nếu cái đích đó là để đem đến hạnh phúc cho mình và cho người khác, thì nó cũng chỉ là phù hợp với lòng vị tha, là cái động cơ đã thúc đẩy mình làm những việc "tự nguyện tự giác", và trong điều kiện đó, thì hạnh phúc không phải tìm đâu xa : ta sẽ gặp nó ở mỗi giây lát trên con đường đi tới cái đích, mà ta đã vạch sẵn.
Tuy nhiên, mọi việc không đơn giản như ta tưởng : những lý tưởng trong đó ta đầu tư công sức, thời gian, và nhất là niềm tin, đôi khi trên thực tế lại không đúng như ta hằng mơ ước. Song, nếu phải tính sổ, thì những gì mà ta đã bỏ vào đó không hẳn đã là mất hết, vì chúng không những đã cho ta những phút giây hạnh phúc trên những chặng đường ta đã đi qua, mà còn cho phép ta chiêm nghiệm để nhìn thấy rõ hơn cái đúng, cái sai, của quá khứ, để mà đi tới.
Xem như vậy, đối với một
cá nhân, hạnh phúc không
phải là một cái gì xa vời, không thể với tới
được. Mặc dầu ý niệm về hạnh phúc ở đây cũng chỉ
có thể là tương đối,
vì nó tuỳ theo điều kiện, hoàn cảnh, của mỗi người. Tuy nhiên, một
người sống với lòng vị
tha, và một lý
tưởng sống
cho mình và cho người khác dù cho khiêm tốn đến đâu, cũng
có thể còn sung sướng
hơn là một người sống không có lý tưởng,
và không nghĩ gì đến người khác.
Văn Ngọc
Các thao tác trên Tài liệu