100 Euro
100 Euro
Lữ
Chị Hạnh làm việc cực nhọc để nuôi con. Có tiền, chị cho Bé Dung mua sắm thật rộng rãi. Anh Nguyên biết chuyện, có ý can ngăn chị mình. Anh nói: “Cháu còn nhỏ. Chị cho cháu vừa đủ tiền để xài. Em hiểu chị không muốn con mình thiếu thốn. Nhưng nhiều tiền quá, cháu sẽ không hiểu giá trị của đồng bạc chị làm ra bằng mồ hôi nước mắt của mình.”
Chị Hạnh nghe lời em, bớt cho tiền Bé Dung. Ban đầu Bé Dung phản đối rất mạnh. Nhưng rồi Bé Dung tự đi làm thêm, kiếm tiền để xài vặt. Chị nói với anh Nguyên: “Chị không muốn cho Bé Dung đi làm. Cháu cần thời gian để học. Nhưng đi làm vài tiếng đồng hồ vào một ngày cuối tuần, để hiểu giá trị đồng tiền do mình tạo ra là điều rất tốt. Về điểm này, chị đồng ý với em.”
Từ đó, chị thấy Bé Dung tiết kiệm hơn. Bé còn biết phụ giúp công việc của chị Hạnh. Một hôm, anh Nguyên gọi điện thoại khuyến khích chị Hạnh đi nghỉ mát hai tuần lễ, cho tinh thần thoải mái. Chị Hạnh phân vân lắm. Công việc làm ăn của chị bề bộn. Nghỉ hai tuần thì vui lắm, nhưng chị sẽ mất số tiền thu nhập trong thời gian đi chơi. Bé Dung nói: “Má làm việc cực nhọc, cần nghỉ ngơi là đúng rồi. Nếu má đi chơi, con sẽ cho má 100 Euro. Nếu ở nhà, má sẽ không được 100 Euro này.”
Chị Hạnh nghe con trẻ nói thì bật cười, tâm sự với anh Nguyên: “100 Euro của cháu lớn lắm đó. Cháu đi làm, dành dụm từng đồng. Nhớ lại ngày xưa, chị cho cháu tiền túi mỗi tháng là 400 Euro mà bây giờ hỏi lại, cháu không nhớ gì hết. Lúc này, cháu biết quí đồng tiền rồi, nhưng vẫn giữ được tánh rộng rãi.” Anh Nguyên hỏi: “Chị tính đi chơi không?” Chị Hạnh nói: “Đi chớ. Không đi, Bé Dung đâu chịu cho chị 100 Euro.”
Hòa Lan, 5-2008
Các thao tác trên Tài liệu