Bến khách
Bến khách
Dương Hướng
Trưa hè oi nồng. Gian quán liêu xiêu bên bến Vạn Gia. Tiếng nhạc sến từ nhà hàng karaoke đầu bến nghe não lòng. Gương mặt Chiều héo hắt khi nhìn người đàn bà bất ngờ xuất hiện trước cửa. Người đàn ông đang ngồi bên Chiều trong quán hàng ngỡ ngàng nhận ra vẻ hốt hoảng của Chiều. Bữa nay cô em đã có đủ cho chị rồi chứ ? Giọng người đàn bà lạnh như đá, mắt liếc láu người đàn ông ngồi cạnh Chiều.
Em xin chị, thư cho em vài bữa, bán hết hàng em sẽ lo đủ cho chị.
Chiều run rẩy van xin. Người đàn bà nhẩy thách lên định xông vào nàng cắn xé cho hả giận nhưng chợt khự lại. Bà ta rít lên the thé :
Rõ khốn khổ cho cái thân tôi chưa, cả nhà chỉ trông vào gian quán này để sống. Cho cô thuê mấy tháng rồi mà cô khất lần mãi, mấy mẹ con tôi ở trong làng ăn gì mà sống !
Mấy tháng nay quán vắng khách, hàng ế ẩm quá.
Nàng cuống cuồng cầu xin.
Thế cái ông khách này là thế nào hả ?
Dạ thưa chị, ông ấy chỉ là khách quen vào quán uống nước vài ba lần.
Chủ hàng hả ?
Bà chủ có gian quán cho thuê nhận ra ông khách là người Trung Quốc liền bất ngờ đổi giọng mỉm cười. Mắt người đàn ông sáng lên thấy người đàn bà quan tâm tới mình. Người đàn ông nói :
Tôi sang đây thu mua hải sản à. Tôi có cả con tầu vào tới tận Thượng Mai, Hạ Mai Cẩm phả Việt Nam lớ.
Người đàn bà dướn mắt nhìn người đàn ông Tầu. Bà ta không ngờ người khách lại nói giỏi cả tiếng Việt. Trạc tuổi bốn mươi, dáng cao to, nước da ông ngăm ngăm, đôi mắt sâu, cặp mày rậm đầy sung mãn.
Sang Việt Nam làm ăn được không ?
Người đàn bà thăm dò. Được chớ, người đàn ông Tầu cười hào phóng bảo Chiều lấy bia mời người đàn bà uống.
Đã được mấy con rồi ? Tên gì ? Người đàn bà thân mật.
Người khách lặng đi trong giây lát rồi như bừng tỉnh nói với người đàn bà mà ánh mắt lại nhìn xoáy vào Chiều :
Tôi tên là Bằng, mới chỉ có một đứa con gái năm tuổi. Một con gái.
Ông ta giơ một ngón tay, láy lại hai từ con gái và giải thích nước Trung Quốc mỗi gia đình chỉ được đẻ một đứa con. Ông Bằng hả hê nói về gia đình ông có đầy đủ mọi thứ nhà cao cửa rộng, chỉ thiếu mỗi đứa con trai nối dõi tông đường. Chiều xúc động bởi vẻ chân tình của người đàn ông Tầu. Đã tiếp mấy lần trong quán nhưng chưa bao giờ Chiều có dịp ngồi nói chuyện riêng với ông ta như bữa nay. Mỗi lần vào quán, ông ta lặng lẽ ngồi nhâm nhi cà phê và nhìn Chiều bằng ánh mắt đầy thiện cảm. Lúc này ông ta đã rõ hoàn cảnh Chiều đang bị bà chủ đòi nợ tiền thuê quán. Máu hảo hán nổi lên, ông ta bật bia uống liên tiếp, mắt mê mải nhìn Chiều thương hại. Ông nói với Chiều bằng tiếng Pạc Và, và lịch sự xin phép được trả cho nàng món nợ. Chiều ngỡ ngàng nhìn ông ta như một vị cứu tinh từ trên trời xuống. Chiều vừa hứa đại với bà chủ ít ngày nữa sẽ thanh toán tiền thuê quán nhưng thực tình không biết đến bao giờ nàng mới có đủ tiền để trả nợ. Từ ngày đất nước mở cửa, Chiều biết nói tiếng Pạc Và nên nàng đã đi theo các chủ hàng Việt Nam sang Trung quốc bán than. Nhưng khốn cho Chiều bởi chính cái nhan sắc rực rỡ của nàng lại luôn bị hết thảy những tay chủ hàng giở thói dâm ô đòi chiếm đoạt nàng. Bằng bản tính kiêu hãnh không chịu nhục, nàng quyết tâm thuê điểm mở quán kinh doanh tại bến Vạn Gia này hy vọng sẽ có ngày mở mày mở mặt. Nhưng ai ngờ chiếc quán Chiều thuê mỗi ngày qua đi, sổ nợ lại dày thêm. Tiền lãi không đủ chi phí cho ăn uống hàng ngày. Nàng đâu ngờ các quán bán hàng giải khát mọc lên dầy đặc trên bến lâu nay tồn tại được, chủ quán vẫn phải biết kết hợp cả việc kinh doanh KARAOKE và lén lút buôn bán cả ái tình. Trót đâm lao phải theo, nàng đã ký hợp đồng thuê quán dài hạn, hàng đã cất về, nàng không thể bỏ cuộc. Nàng đã phải vờ vịt thả mình cho vài gã trai lơ quấy quả tại quán để câu khách. Cứ cái đà này trước sau nàng cũng sẽ phải bán mình mới có tiền trả nợ. Nhiều lúc Chiều thấy ghê sợ cả chính mình. Lúc này gương mặt bà chủ và người đàn ông Tầu sáng rõ trước mắt nàng. Nàng biết đây là cơ hội duy nhất để giải thoát tình cảnh khốn khó. Nàng đành nhận những đồng tiền thương hại của người đàn ông hảo hán giang tay cứu nàng...
Đêm đến quán “ Chiều Chiều ” đóng cửa sớm. Khác hẳn mọi đêm, Chiều dọn dẹp mọi thứ xong, nàng vẫn ngồi mãi nhìn tấm màn gió khẽ xao động bởi chiếc quạt đang quay vo vo trong giường nàng. Nàng hiểu người đàn ông Tầu có tên là Bằng đang từng phút đợi chờ nàng bên kia tấm màn. Nàng hiểu trước sau gì nàng vẫn phải tự nguyện hiến dâng tấm thân này cho ông ta. Nàng đã trở thành con điếm sao ? Nàng đâu muốn thế. Mọi chuyện cứ xô đẩy, nàng tránh không được. Nhưng dù sao chịu cặp với ông ta vẫn còn hơn là phải đi làm điếm. Chiều vẫn không quên giây phút nàng đã bấu chặt vào thành lan can trên cầu Ka Long chống đỡ sức lôi kéo của đứa em gái bắt nàng phải quay về nhà :
Chị không được đi, thà em có phải nghỉ học.
Không, nàng đầy tự tin tuyên bố với em gái :
Em về đi, chị phải đi làm ăn chứ. Tình cảnh nhà mình khó khăn, chị không thể ở nhà nhìn các em thất học, nhìn cha mẹ lọm cọm mãi trên đồng đất chua mặn cả đời vẫn không đủ ăn. Em yên tâm, chị không làm điều gì xấu.
Nàng muốn an ủi cô em gái đang còn non nõn trước cuộc đời. Một cơn gió thoảng qua, lòng nàng dịu lại, giây phút ấy nàng đứng nhìn dòng Ka Long êm đềm trôi trong đêm. Chiều vẫn luôn ghi nhớ lời hứa với cô em gái quyết tâm đi lập nghiệp cứu cảnh khốn khó của gia đình nàng. Và lúc này bên kia tấm rèm, tiếng người đàn ông Tầu thở dài cắt ngang dòng ký ức của nàng. Nàng không thể ngồi một mình hết đêm nay ? Nàng đã nhận những đồng tiền của người ta. Nàng run rẩy khẽ vén tấm màn bước vào, thân hình người đàn ông mờ ảo trước mắt nàng. Một bàn tay khẽ kéo Chiều vào giường. Trái với sự tưởng tượng của nàng, người đàn ông không vồ vập xâu xé nàng. Ông ta run rẩy nhẹ ôm nàng nâng niu nàng như chú rể trong đêm tân hôn động phòng hoa chúc.
Em đừng hiểu lầm tôi. Tôi không phải là kẻ đi tìm gái giải khuây. Tôi cũng biết em không phải hạng gái làm tiền rẻ rúm. Tôi cần ở em cái khác lớ, cái lớn hơn cả cuộc đời tôi lớ...
Người đàn ông thủ thỉ bên Chiều, đưa nàng hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chính Chiều cũng không ý thức được tại sao người đàn ông lại khiến nàng xúc động. Từ lời nói đến cách biểu lộ tình cảm với Chiều, ông ta tỏ ra ngưỡng mộ mê đắm. Ông ta thực sự choáng ngợp trước thân hình gợi cảm và làn da mịn màng sống động ở nàng. Chiều bị khuất phục trước người đàn ông Tầu hào phóng cao thượng và từng trải. Ông ta không mảy may ép nàng làm điều nàng không muốn. Ông cho tiền nàng trả nợ không phải để được ngủ với nàng đêm nay. Ông khuyên nàng hãy bỏ cái công việc bán quán này. Ở đây trước sau nàng cũng sẽ đi vào con đường nhơ nhớp. Ông ta nói đúng. Nàng cũng đang đi vào con đường nhơ nhớp rồi đấy thôi.
Bỏ công việc này em biết làm gì để trả nợ tiền hàng, tiền bồi thường hợp đồng thuê quán ?
Anh sẽ trả toàn bộ cho em số nợ và cung cấp cho gia đình em chút ít để cha mẹ và em gái đỡ vất vả.
Anh thực sự muốn cứu giúp đời em ?
Nàng băn khoăn hỏi.
Em không tin sao ? Ngay ngày mai em thanh toán mọi nợ nần và đi khỏi nơi này. Anh sẽ cho tiền để em về nhà giúp bố mẹ và em gái.
Anh không sợ em về rồi không muốn đi với anh nữa sao ?
Không, anh tin em. Dù em không muốn đi theo anh nữa cũng được.
Sáng ra người đàn ông hào phóng đưa tiền cho Chiều thanh toán mọi nợ nần rồi để cho Chiều về quê thăm bố mẹ và em gái. Ông ta hẹn ngày đón Chiều Tại cầu Ka Long. Chiều cầm tiền với tâm trạng u mê về thăm nhà. Theo đúng hẹn, Chiều rưng rưng tạm biệt bố mẹ, tạm biệt em gái để đến đúng nơi người ta đã hẹn nàng. Nàng đã nhận lời theo người đàn ông sang bên kia biên giới với một điều kiện vợ ông ta phải sang Việt Nam đón nàng về. Đi đẻ thuê hay đi làm lẽ cũng phải được sự đồng ý của vợ người ta. Nàng thấp thỏm khoác chiếc túi nhỏ chỉ đựng độc bộ quần áo bước lên dốc cầu Ka Long. Đây là bước ngoặt lớn lao nhất trong đời nàng. Lòng nàng chợt rưng rưng. Dòng Ka Long lóng lánh gợn sóng dưới nắng sớm. Xa xa phía bên kia biên giới, từng toà nhà cao tầng vời vợi. Một vài cánh chim bay lướt qua khoảng trời biên giới. Chiều không ý thức được mình. Nàng đang âm thầm đơn độc chuẩn bị về nhà chồng mà không người thân, không bạn bè đưa tiễn. Tới giữa cầu, nàng dừng lại chính nơi nàng đã đứng bên đứa em gái lần trước. Nàng chới với vịn lên thành cầu. Hàng lan can đã trải qua bao năm tháng, qua biết bao bàn tay con người bấu víu nhẵn bóng lên. Nàng chờ người ta tới đón nàng về làm lẽ. Bổn phận của nàng phải đẻ cho người ta một đứa con trai. Một đứa con trai. Nàng luôn ý thức, dù có phải làm lẽ người ta, phải đẻ thuê cho người ta vẫn còn hơn là phải đi làm điếm. Nàng thầm hứa sẽ làm được gì đó cho cha mẹ và đứa em gái còn non nớt của nàng ở quê nhà. Trước thiên hạ nàng có bị khinh bỉ nhưng cha mẹ nàng không phải khổ cực, em gái nàng không phải thất học. Nàng giật mình bừng tỉnh khi có bàn tay nắm chặt tay nàng. Người đàn bà đứng sững trước nàng cười thân thiện. Chị ta nói tiếng Pạc Và với Chiều.
Chị là Hoài đây. Từ giờ phút này chúng ta cứ xưng chị em cho tình cảm. Anh Bằng đã nói nhiều với chị về em, chị không nghĩ em lại trẻ đẹp thế này. Gặp được em, chị mừng và tin em là người tốt.
Giọng người đàn bà xúc động rành rẽ từng lời. Chiều tin cậy nhìn kỹ gương mặt chị Hoài. Chị cười mà vẫn không giấu được ánh mắt lo âu buồn khổ. Trước mặt vợ, Bằng tỏ ra khôn khéo bình thản bước tới bảo nàng từ giờ phút này hai chị em bảo ban nhau mà sống. Nàng bùi ngùi đi bên người đàn bà xa lạ – xa lạ tới mức rờn rợn. Từ giây phút này phúc phận đời nàng gửi cả vào người ta. Con đò chòng chành cập bến, nàng xúc động bước lên mảnh đất xứ người. Cả hai vợ chồng Bằng cố tỏ ra thân thiện động viên chăm sóc để nàng vui. Chị Hoài ân cần dắt nàng vào một nhà hàng gọi là ăn mừng bữa cơm đầu tiên đón nàng về.
Hai chị em nhà ngươi từ bây giờ phải đoàn kết thì ta mới yên lòng lo toan mọi công việc.
Bằng kẻ cả biểu lộ tình cảm gắp thức ăn vào bát cho cả nàng và chị Hoài.
Về bên này em sẽ quen dần với mọi tập tục, ăn uống, có gì trở ngại cứ nói với chị.
Chị Hoài lấy chiếc khăn lạnh vỗ bốp một cái đưa cho Chiều. Khi cả ba người lên chuyến xe khách về thành phố, Bằng cười vui nhận ngồi ghế giữa, hai nàng hai bên. Chiếc xe lướt êm ru trên trục đường thẳng tắp. Bằng tự hào kể chuyện cho cả nàng và chị Hoài nghe :
Hai người có biết làm cái nghề buôn bán hải sản của ta cũng có cái thú vui riêng. Ta hiểu rõ được đặc tính của muôn loài chim thu nhụ đé, ngừ nước lợ, ngừ đại dương chúng chung sống và sinh sản ra sao.
Bằng cười hơ hớ.
Hoá ra háo sắc nhất lại là loài mực và chung tình nhất là loài sam. Thật đấy, người đi câu mực, quan trọng nhất phải kiếm được con mực mồi thật đẹp. Khi ta thả con mực mồi xuống biển, con mực mồi ve vãn làm duyên cuốn hút bạn tình đến nỗi ta lôi chúng khỏi mặt nước, chúng vẫn đắm say không hề biết đó là cái bẫy tình.
Bằng say sưa thủ thỉ, mắt thi thoảng lại liếc sang hai bên. Bất ngờ Bằng lùa bàn tay nắm chặt tay Chiều. Bằng cao giọng :
Trong tất cả các loài vật, ta ngưỡng mộ loài sam hơn cả. Loài sam chúng sống với nhau có tình nhất. Chúng luôn sống có đôi, không bao gìơ chịu rời nhau. Ít khi ta gặp loài sam đi một. Sam đi một là loài sam độc, con người không dám ăn thịt chúng.
Tiếng Bằng nhỏ dần, hành khách trên xe ngủ gà ngủ gật. Chị Hoài cũng nhắm mắt, Chiều không rõ chị ta ngủ hay thức. Bằng ngất ngư lúc gục vào vai chị Hoài, lúc ngả vào lòng Chiều. Chiều nhắm mắt nhưng nàng không ngủ được. Bằng bất ngờ cắn nhẹ vào cổ Chiều biểu lộ tình cảm riêng kín với nàng. Chiều biết ông ta phải kìm nén sự đam mê nàng. Xe về tới thành phố trời đã tối. Thành phố sáng rực đèn mầu. Bằng bảo sáng mai phải ngồi xe khách tuyến huyện hơn ba trăm cây nữa mới về tới nhà. Chị Hoài say xe người mệt lử, ăn tối xong, Chiều phải dìu chị Hoài theo Bằng vào khách sạn cao ngất tầng trời. Bằng chỉ thuê một phòng và một giường cho cả ba người. Vừa bước vào phòng, Bằng thản nhiên cởi quần dài nằm lăn ra giường khoái chí cười hơ hớ...
Ta chẳng phải tiếc tiền thuê hai phòng mà ta thích ở thế này cho tình cảm. Giống như loài sam ấy, loài vật mà chúng còn biết thương yêu nhau chung tình như vậy huống chi con người. Bằng giơ hai cánh tay còn săn chắc lên gân cho bắp thịt nổi cuộn lên như võ sĩ. Ta muốn được nằm giữa hai chị em các người hớ hớ...hai chị em bây giờ là một – là một trên mọi phương diện cả vật chất lẫn tinh thần.
Bằng nói và cong người bật dậy.
Ta đi tắm trước hai chị em tắm sau.
Bằng cởi phăng áo quần tồng ngồng lao vào phòng tắm xả nước xoe xoé. Chiều đỏ mặt nhìn chị Hoài.
Em cứ thoải mái, chị Hoài cười gượng, rồi em sẽ quen dần thôi mà, kệ anh ấy. Anh ấy mà vui, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Chị Hoài nằm ra giường mơ màng, giờ này con Hà ở nhà chắc là mong ta về lắm đây. Trước khi đi chị bảo nó ở nhà ngoan, bố mẹ đi đón dì về đẻ em bé cho con. Con bé đã năm tuổi rồi, nếu được đẻ chị đã đẻ em bé cho nó từ lâu rồi. Chị Hoài thân thiện kéo Chiều nằm xuống giường trò chuyện. Tiếng Bằng trong nhà tắm vọng ra :
Chị Hoài còn mệt thì để em Chiều tắm trước kỳ lưng cho ta nào.
Em vào với anh ấy đi, chị Hoài giục.
Chiều miễn cưỡng vào phòng tắm. Hương dầu tắm thơm nức. Bằng trần trụi lao vào lột hết áo quần Chiều. Bằng bế bổng Chiều đặt nàng lọt thỏm trong bồn tắm. Chiều không sao cưỡng lại sự hưng phấn điên rồ của Bằng. Bằng rỉ tai Chiều, anh không bắt em phải kỳ lưng mà chúng mình vui thú với nhau sướng hơn. Chiều ái ngại cho chị Hoài nằm phòng ngoài. Bằng vần vò mơn trớn Chiều trong bồn tắm khiến Chiều sững sờ chạnh lòng bởi hành động gấp gáp của Bằng. Chiều vùng dậy đẩy Bằng ra khỏi phòng tắm.
Anh tắm xong rồi đi ra để chị Hoài vào tắm.
Chiều gắt lên. Bằng bước ra khỏi phòng tắm, Chiều nằm lặng, ngâm mình trong bồn nước. Phòng ngoài, Chiều nghe loáng thoáng tiếng chị Hoài và Bằng cãi nhau. Chiều khẽ hé cánh cửa phòng tắm thấy Bằng đang phũ phàng cởi áo quần của chị Hoài.
Đã thoả thuận rồi cô còn ghen với người ta sao ?
Tôi không ghen, nhưng anh phải biết tôn trọng cô ấy.
Tôi đã nói rồi, hai người bây giờ đã là một.
Bằng nói và lôi chị Hoài ào vào phòng tắm.
Hai người đã là một thì tắm chung cả với nhau đã sao hớ hớ...
Bằng mở hết cỡ vòi sen xả nước vào chị Hoài. Chị Hoài sợ Chiều chạnh lòng liền ôm lấy Chiều thân thiện.
Em để chị kỳ lưng cho em nào. Em quả là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà chị biết. Anh Bằng có phúc mới gặp được em.
Chị Hoài lấy lọ dầu tắm xịt vào ngực Chiều, hai bàn tay chị Hoài xoa lên khắp thân thể trơn nhẫy mịn màng mát rượi của Chiều. Đôi vú Chiều cương nây nẩy. Chị Hoài xuýt xoa :
Vú này nuôi con tốt lắm đó.
Chị Hoài lùa hai bàn tay vỗ bôm bốp vào hai mông tròn lẳn của Chiều khen đẹp :
Các cụ xưa đã nói “ To mông rộng háng đáng đồng tiền ”. Chị cầu mong lần này em đẻ con trai.
Có thế chứ, Bằng tơn tớn nói, đã bảo hai người là một thì cấm không được ghen tuông ích kỷ.
Qua một ngày đi đường mệt nhọc, Bằng nằm giữa Chị Hoài và Chiều tếu táo năm ba câu rồi tất cả ngủ vùi. Đêm đến Chiều giật mình thấy có bàn tay Bằng lần cởi nút áo nàng. Chiều không dám động cựa sợ chị Hoài tỉnh giấc. Bằng trườn lên Chiều êm như con rắn. Chiều âm thầm để cho Bằng rên xiết trên thân thể nàng. Chiều đâu ngờ Bằng cố tình công khai chuyện ân ái với nàng ngay cạnh chị Hoài.
Em đừng căng thẳng quá, Bằng nói, chị Hoài ngủ say rồi. Chị Hoài cũng thích chúng ta thế này. Hai chị em đã là một. Với lại thế này càng gây hứng thú cho chúng ta. Anh càng hứng thú thì em mới sinh con trai.
Chị Hoài cựa mình, trong đêm vắng, Chiều nghe rõ tiếng thở dài của chị Hoài lẫn tiếng rên như mèo hoang của Bằng. Chiều cảm nhận rõ thân thể nàng đang phơi bày trần trụi trong đêm đầu tiên trên đất khách xứ người. Sáng ra chị Hoài tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Gương mặt Bằng bơ phờ vì mất ngủ. Suốt chặng đường xe chạy về nhà, Bằng ngủ vùi trong lòng Chiều. Mỏi quá, Chiều lại đẩy Bằng vào lòng chị Hoài. Chị Hoài ân cần bảo Chiều :
Về nhà em phải điều độ để giữ sức cho anh ấy.
Chiều đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào chị Hoài. Chiều thầm cảm ơn tấm lòng chân thực của chị Hoài. Chiều là phận gái về với anh chị, cũng mong sao anh chị hạnh phúc. Xuống xe, Chiều thấp thỏm bước theo sau chị Hoài và Bằng leo lên chiếc xe kéo tay của một người đàn ông râu tóc bù xù cóc cáy lóc cóc kéo chiếc xe đi vào con phố nhỏ dài hun hút. Hai bên đường nhà dân ở dày sít. Chiếc xe kéo lúc rẽ trái lúc ngoặt phải khiến Chiều không còn nhận biết phương hướng.
Em chưa quen, có đi đâu phải có người dẫn đường.
Chị Hoài căn dặn. Tới nhà, Bằng nhảy xuống mở cổng bảo người kéo xe đi thẳng vào trong khoảng sân hẹp vừa đủ cho chiếc xe quay đầu ra cổng. Cô bé gái từ trong nhà lao ra reo í ới mừng bố mẹ về.
Bố mẹ dẫn dì về đẻ em bé cho con hí hí...
Hai ông bà già lụ khụ, mắt kèm nhèm bước ra cửa nhìn Chiều chằm chặp. Cụ bà run rẩy nắm bàn tay Chiều rờ nắn vuốt ve như người xem tướng :
Phúc cho nhà ta rồi ông ơi ! Trông nó mát da mát thịt thế này chắc là đẻ con trai. Chả bù cho con mẹ Hoài, da thô như da cóc, đẻ con gái là phải.
Chú chó đen giương mắt thô lố gầm gừ nhìn Chiều. Người phu xe kéo chiếc xe ra khỏi, Bằng đóng sập cánh cổng, lách cách chốt chặt chiếc then bằng gỗ. Ngôi nhà ba tầng sơn xanh lừng lững trong khuôn viên kín cổng cao tường. Chiều ớn lạnh, cảm giác mình bị cách ly với thế giới bên ngoài...
*
Vì chị, vì cả gia tộc họ Vương này, em cố mà uống thuốc cho đều đặn. Đợt này nữa chắc là đậu.
Lời chị Hoài tha thiết. Chiều cầm bát thuốc đặc sánh còn nóng rẫy từ tay chị Hoài. Mùi thuốc nước xộc lên thơm nức mà khi uống Chiều thấy buồn nôn. Chiều đã uống quá nhiều loại thuốc nước đậu thai này mà không hiệu quả. Đã hai năm về nhà này, Chiều vẫn chưa một lần mang thai. Hai ông bà già và chị Hoài nhìn Chiều từng ngày. Họ mong từng ngày Chiều sẽ sinh cho dòng tộc họ Vương thằng con trai nối dõi. Từ ngày có Chiều, Bằng thoả nguyện. Bằng an ủi Chiều :
Đối với anh bây giờ em là tất cả. Em sinh cho anh thằng con trai càng tốt, nếu không anh cũng vẫn coi em là tất cả cuộc đời anh.
Chiều ái ngại vì Bằng tỏ ra quá đam mê nàng trước chị Hoài. Cùng là phận đàn bà, Chiều biết chị Hoài tủi thân. Chị Hoài tủi thân nhất trong lúc Bằng làm chuyện ấy với Chiều. Bằng đã vô tình bỏ rơi chị trong những cơn cuồng say với Chiều. Bằng muốn chứng minh sự công tâm của mình nên bắt ba người phải ngủ chung một phòng cho dù nhà còn có phòng bỏ không. Bằng luôn miệng bảo hai người là một. Không ai được phép ghen tuông đố kỵ. Đêm qua không hiểu sao Bằng làm chuyện ấy với Chiều quá mức bình thường khiến Chiều mệt lử ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, Chiều nghe tiếng chị Hoài khóc tấm tức. Bằng khẽ vỗ về :
Cô phải hiểu đêm đêm tôi ôm ấp em nó, có phải quay lưng lại với mình cũng là bổn phận của tôi với cái gia đình này. Tôi phải làm sao cho em nó đẻ được thằng con trai. Cả với cô nữa, cô cũng phải có trách nhiệm chăm lo cho em nó uống thuốc đều đặn, và bồi bổ sức khoẻ cho tôi thì tôi mới có sức mà thực hiện nhiệm vụ to lớn này.
Nhưng tôi cũng là đàn bà, cũng cần tình cảm... đã lâu lắm anh không...
Giọng chị Hoài thì thào.
Cho tôi xin lỗi, bây giờ tôi đền...
Tiếng Bằng vuốt ve lẫn tiếng thổn thức của chị Hoài. Chiếc giương rung lên. Chiều khẽ trở mình quay mặt vào tường. Chiều khóc tấm tức trong lòng... Sáng dậy Chiều xách làn đi chợ, con Hà lẵng nhẵng theo sau. Từ ngày Chiều về nhà này con Hà quấn quýt luôn miệng dì Chiều đi đâu cho con đi với. Và lúc này nó lách nhách chạy theo dì Chiều. Nó ngây ngô hỏi Chiều mọi chuyện :
Dì Chiều ơi, ông bà bảo con gái là con người ta, con dâu mới thực mẹ cha mua về. Con cũng là con gái thì con là con ai hả dì ?
Lớn lên con đi lấy chồng, con về làm dâu nhà nào thì con là con của nhà ấy.
Chiều vui vẻ giải thích. Nó lại hỏi :
Ông bà cha mẹ con không thích con là con gái nên mua dì về đẻ em trai. Sao mãi dì vẫn không đẻ em trai ?
Dì cũng chẳng biết nữa.
Dì mà không đẻ, ông bà con lại mua người khác. Con ứ thích người khác, con chỉ thích dì thôi.
Chiều và con Hà vừa về tới cổng, tiếng mẹ Bằng than vãn cay ca :
Sao con bé mãi vẫn không thấy động tĩnh chi, hay chị cố tình cho nó uống thuốc rởm. Chị sợ nó đẻ con trai thì thằng Bằng đuổi chị ra khỏi nhà này sao ?
Mẹ lại không tin cả con ?
Chị Hoài thanh minh :
Con đã phải cất công sang tận bên đó đón cô ấy về. Con còn mong hơn cả mẹ.
Chị Hoài bỗng khóc tu lên. Chiều và con Hà bước vào sân, chị Hoài nín bặt, vội gạt nước mắt cười gượng :
Em Chiều về đấy à, bà vừa mắng chị không cho em uống thuốc chu đáo. Em để chị làm cơm, đi uống thuốc kẻo nguội, chị đã gạn ra bát cho em rồi đấy.
Chị Hoài tất bật xách làn thức ăn vào bếp. Chiều nhăn nhó cố uống hết bát thuốc trước mặt mẹ Bằng.
Mẹ đừng mắng chị Hoài, chị luôn chăm lo cho con chu đáo.
Chiều dịu dàng thanh minh cho chị Hoài. Bà già lầm lầm lạnh lùng :
Các chị liều liệu, cơm gạo tiền của nhà này không phải nước sông nước biển.
Có tiếng chị Hoài gọi dưới bếp, Chiều chạy xuống.
Em không mua thứ chị dặn sao ?
Đắt lắm chị ạ, em không dám.
Đắt cũng mua, rõ là ngốc.
Chị Hoài ngập ngừng ghé sát vào tai Chiều :
Em có thấy đêm qua Bằng khoẻ hơn mọi khi không ?
Chiều đỏ mặt.
Chị đã cho hắn uống thứ đó đấy. Giống bào ngư ngâm rượu đủ ngày đủ tháng đàn ông dùng tráng dương lắm. Mai em nhớ mua, đắt cũng mua, chị mới ngâm thử có một chai, Bằng chỉ uống dăm bữa là hết. Tối nay bắt Bằng uống hai ly cho máu. Chị thấy hai người hăng hái, chị cũng... vui.
Chị Hoài ngập ngừng tủm tỉm cười.
Chị cũng chẳng biết nữa, từ ngày có em về chị cứ thấy mình thấp tha thấp thỏm rạo rực thế nào ấy. Em nghe bà nói rồi đấy, chị em mình không làm tròn bổn phận thì không yên đâu.
Chị Hoài nói, trong mắt như có lửa nhìn xoáy vào Chiều.
Chị công nhận em cũng có sức mê hoặc đàn ông. Từ ngày em về, Bằng đã quên hẳn chị. Chị phát ghen với em. Số phận đen đủi, trời không cho chị đứa con trai nên chị chịu thua thiệt. Em có thương chị không ?
Chị Hoài rơm rớm nước mắt. Chiều xúc động nắm chặt tay chị Hoài.
Em không thương anh chị làm sao em về đây !
Thế đã uống thuốc chưa ?
Em uống rồi !
Em không biết đó thôi, từ ngày có em về, nhà này đối xử với chị cũng dễ chịu hơn nhiều. Trước kia hơi một tý là ông bà già réo chị là loại đàn bà không biết đẻ con trai làm tiệt dòng giống nhà này.
Đến tối cả nhà cơm nước xong, chị Hoài hơn hớn nhấm nháy với Chiều chuẩn bị tinh thần. Chị xốt xắng cho Bằng uống rượu bào ngư tráng dương. Chị đã chuẩn bị giường đệm ga gối xịt nước hoa thơm lừng. Chị làm như thể đêm tân hôn của chị. Chị rỉ tai Chiều :
Tối nay mình đi ngủ sớm nhé, em vào trước, chị dọn dẹp bảo con Hà học bài rồi chị vào ngay.
Từ ngày Chiều về, theo thói quen, Bằng lên phòng ngủ là lăn vào ôm ấp Chiều :
Xin phép chị Hoài cho chúng em yêu nhau.
Bằng tý tởn nói vui cốt để thông báo cho chị Hoài hãy ngủ đi hoặc ý tứ nằm im để mặc cho Bằng với Chiều hú hí với nhau. Thường là Bằng chuyện tếu qua quýt với cả chị Hoài và Chiều rồi khò một giấc chập tối để lấy sức, qua nửa đêm tỉnh dậy Bằng mới lại quyết liệt thực hiện nhiệm vụ lớn lao của mình. Tối nay chị Hoài chủ động háo hức chăm lo xắp đặt chuyện này, Chiều ái ngại thấy thương thương chị Hoài. Chiều lên giường nằm im cố nhắm mắt vờ ngủ. Chiều nghe rõ bước chân Bằng bước vào. Tiếng chị Hoài nhỏ nhẹ :
Tối nay chúng mình đi ngủ sớm nhé.
Chiều lặng lẽ cười trong bóng tối. Mình nằm sát vào với em nó, Chị Hoài nói. Bằng được thể lăn vào ôm riết lấy Chiều.
Đã bảo là ngủ sớm, hai ba nào, cấm động đậy, cấm nói chuyện.
Chị Hoài ra lệnh mà nghe cứ rạo rực. Bằng buông Chiều ra nằm im thít. Căn phòng lặng phắc trong bóng tối. Chưa bao giờ Chiều lại thấy bóng tối vừa im ắng vừa sống động như lúc này. Thời gian như ngưng đọng, Chiều tin chắc chị Hoài vẫn chưa ngủ. Bằng bắt đầu trằn trọc thở ra mùi rượu bào ngư tanh nồng. Bất ngờ Bằng xoay người siết chặt lấy Chiều. Toàn thân Bằng nóng rẫy run bần bật.
Ôi Chiều ơi anh không chịu nổi nữa rồi.
Bằng rên lên khe khẽ. Chiều véo vào sườn Bằng rõ đau thì thào :
Chị chưa ngủ đâu.
Bằng vờ như điếc, phũ phàng lột thốc áo quần Chiều. Hoàn toàn bản năng của giống đực, Bằng rên xiết trên thân thể Chiều. Chiều âm thầm chịu đựng không dám cưỡng lại cơn hưng phấn điên cuồng của Bằng. Chiều có cảm giác vừa sung sướng vừa đớn đau cho thân phận đàn bà của mình. Chiều mơ hồ nghe thoảng có cả tiếng rên của chị Hoài cộng hưởng, chiếc giường rung lên chao đảo. Trong đêm tối như đang có bàn tay của thượng đế lùa vào giữa tấm thân nhớp nhúa của Chiều và Bằng giằng kéo. Chiều ngỡ mình tan thành sương khói khi cảm nhận rõ thấy Chị Hoài đang ôm riết sau lưng Bằng. Chiều lấy hết sức lực tuột khỏi thân thể trơn truội đẩy Bằng sang chị Hoài. Vẫn trong cơn điên cuồng, Bằng lồng lộn, và chị Hoài cũng lồng lộn. Chiều úp mặt vào tường. Chiều thấy tủi hờn khóc âm thầm trong tiếng rên của chị Hoài. Có lẽ đã bao đêm chị Hoài cũng chịu đựng âm thầm khóc như Chiều trong lúc này. Chiều cũng chẳng rõ mình về đây mang lại hạnh phúc hay bất hạnh cho gia đình này. Suốt quãng đời lăn lộn kiếm tiền, chưa bao giờ Chiều thấy ê trề nhơ nhớp như lúc này – nhơ nhớp kinh tởm hơn cả con điếm... Sáng ra Chiều dậy sớm hơn mọi hôm gấp vội áo quần cho vào trong chiếc túi. Chiều rón rén vừa bước ra tới cổng đã nghe bước chân bối rối của chị Hoài chạy tới :
Chiều ơi, chị trăm ngàn lần van lạy em đừng đi. Em hãy thương chị, thương cái gia đình này. Em tưởng chị sung sướng lắm sao ? Chị cũng nhục nhã khác gì em. Em bỏ đi, chị sống sao nổi trong cái gia đình này. Chị vì con Hà, còn em vì chị...
Chị Hoài ôm lấy Chiều khóc tấm tức. Chị Hoài cầm làn quần áo của Chiều cất vào tủ. Chị tất bật chạy xuống bếp nấu bữa sáng. Chưa bao giờ bữa ăn sáng lại diễn ra nặng nề căng thẳng như lúc này. Mọi người nhìn nhau dè chừng không ai nói lời nào. Ăn xong, bất ngờ Bằng đứng dậy nói :
Mọi người ở nhà, nay tôi phải đi lấy hàng ít ngày.
Bằng lặng lẽ bước ra cổng.
*
Nửa tháng sau, Chiều và chị Hoài đang lúi húi dưới bếp nghe tiếng con Hà reo lên :
Bố Bằng về! Mẹ Hoài dì Chiều ơi bố Bằng về.
Hai người đàn bà bước ra cửa đứng lặng nhìn Bằng dắt về một cô gái còn non nõn. Cô gái ngơ ngác nhìn mọi người. Hai ông bà già run rẩy bước ra sân ngó mặt cô gái. Bà cụ lại đưa bàn tay run rẩy nắm tay cô gái giống y cái lần bà nắm tay Chiều. Chiều kinh hoàng đau đớn cho thân phận mình, đau đớn cho thân phận chị Hoài, và cả cô gái non nõn dại khờ.
Hai người còn đứng ngây ra thế kia, không ra đưa em nó vào nhà à ?!
Tiếng Bằng âm vang. Con chó mực lại gầm gừ nhìn cô gái. Bằng đưa chân đá con chó mực một cái rõ đau.
Đồ chó ! Cút !
Con Mực cụp đuôi chạy. Chiều nhìn lên bầu trời cao vời vợi nghĩ về phương trời xa tít mù tắp, nơi có cha mẹ và em gái Chiều.
Dương Hướng
Nguồn : Văn Nghệ Quân Đội, số 672, tháng 6-2007
Các thao tác trên Tài liệu