Một chiều ngọt ngào với Madeleine Riffaud
MỘT CHIỀU NGỌT
NGÀO
VỚI MADELEINE RIFFAUD
André MENRAS
24 tháng 11 năm 2008,
gần 6 tháng đã qua kể từ cuộc
viếng thăm Madeleine Riffaud của tôi cùng
với đoàn làm phim Đi tìm
dấu tích ba Vua
. Từ ngày ấy, bài báo tôi viết
về hoàn cảnh
đáng buồn của Madeleine đã gây
xúc động với một số người
ở Việt Nam. Nhà văn – nhà báo
Hoàng Phủ Ngọc Phan đã viết trên
báo Tuổi
Trẻ một bài dài, kêu
gọi “Ngày hội của lòng
biết
ơn” đối với những người
bạn nước ngoài đã từng
giúp đỡ Việt Nam trong cuộc đấu
tranh dài lâu giành độc lập. Ông
nhắc đến hoàn cảnh hiện tại
của Madeleine Riffaud. Không chỉ độc
giả ở lứa tuổi của chúng tôi,
mà rất nhiều độc giả trẻ đã
hưởng ứng sôi nổi lời kêu
gọi này, đến mức họ đã
dùng tất cả các phương tiện,
từ gọi điện thọai trực tiếp,
gởi thư đến viết trên blog, trên
mạng, nói lên lòng cảm mến của
họ đối với Madeleine. Được
động viên bởi những tình cảm
chân thành và hồn nhiên ấy,
chúng tôi đã tình nguyện làm
sứ giả trung thành và hứa đến
gặp “ Chị Tám “ trong căn hộ
ở Paris. Lịch sử đôi khi nháy
mắt một cách dí dỏm vì đây
là nơi hoàng tử Bảo Long, con của
cựu hoàng Bảo Đại, đã từng
sinh sống và làm nhiệm vụ gác
đan.
Ngày 24.11, tôi từ
Montpellier đến Paris, nghỉ đêm tại
nhà Madeleine. Tôi đã đọc cho Chị
bài báo của Hoàng Phủ Ngọc
Phan và các thư từ của độc
giả báo Tuổi Trẻ.
Madeleine rất cảm
động về những biểu hiện tình
cảm ấy nhưng vẫn cứ trách tôi
sao cho mọi nguời biết Chị đang ở
một mình, đau yếu … Tất nhiên,
tôi cũng đã chờ đợi điều
hiển nhiên này rồi.
Bên mộ Andrée Viollis. Từ phải sang trái : Madeleine Riffaud, André Menras, Trần Tố Nga (ảnh NNG).
Khoảng 16 giờ ngày
26.11, chúng tôi đến đón
Madeleine đến nghĩa trang Montparnasse, nhân
danh tất cả những người ở Việt
Nam đã giao phó cho chúng tôi nhiệm
vụ này, viếng thăm mộ nữ văn
sĩ Andrée Viollis, thầy của Madeleine trong
nghiệp làm báo, một người thuộc
lớp chiến sĩ đầu tiên đấu
tranh chống chủ nghĩa thực dân, đồng
thời là một người mà Bác
Hồ biết rất rõ. Trần Tố Nga,
Nguyễn Thế Thanh, Nguyễn Ngọc Giao có
mặt, thuỷ chung như tự bao giờ. Chúng
tôi tìm ngôi mộ nhỏ bằng đá
của Andrée nằm lẫn trong rừng thánh
giá. Cây hoa hồng trồng hồi tháng
6 đã bén rễ. Madeleine mang kính đen
mặc dù trời đang dần tối, quên
nỗi đau nhức đang hành hạ cơ
thể, ngồi sụp xuống gỡ từng chiếc
lá thu gió đã đặt lên mộ.
Bà dùng cái móc bằng cây do
ông nội để lại vun gốc cho cây
trúc xanh nhỏ, dáng thẳng đứng
chị vừa trồng cách đây không
lâu. Chúng tôi thắp nhang và tưởng
niệm người vắng mặt – những nén
nhang do Madeleine mang từ Việt Nam về và tự
hào vì chỉ có mình Bà nhớ
mà mang đến mộ. Nhang cháy, tàn
cong vòng, có nghĩa là vong linh Andrée
Viollis đang về với chúng tôi.
Madeleine rất tin ở hiện tượng tâm
linh này và rất vui. Chị nhắc lại
là lần trước, Andrée Viollis cũng
đã về trong hình hài con ong bầu.
Hai má đỏ ửng vì lạnh, mặc
cho mưa bụi đang rơi, Chị không
ngừng kể chuyện về Andrée, về
người bạn trẻ Jean-Luc đã cùng
Chị đấu tranh trong 4 năm dài để
bảo vệ ngôi mộ khỏi bị xe ủi
đất húc bỏ…. Chị kể cho
chúng tôi những câu chuyện về
Việt Nam… Bằng giọng đượm
yêu thương, Madeleine nói với Andrée
Viollis : “ Chị có thấy
không, chúng
tôi đến với chị đây. Việt
Nam đâu có quên Chị ”. Trời
đã tối, chúng tôi phải rời
khỏi nghĩa trang vì còn phải băng
qua Paris và những con đường nghẹt
xe để trở về nhà Madeleine . Còn
có nhiều bất ngờ đang chờ.
Phải đi lên 3
tầng lầu theo một cầu thang cũ kỹ
thật không dễ dàng chút nào
cho một người lớn tuổi. Madeleine cũng
như nhà báo nổi tiếng Wilfred
Burchett, người bạn văn của Chị trong chiến khu Việt cộng, đã từng
là nạn nhân của cầu thang nhỏ
hẹp này. Hai người đã từng
làm một cú ngã ngoạn mục còn
hơn những lần ngã trong rừng Việt
Nam. Phòng khách nhỏ xíu : một tràng
kỷ, một chiếc bàn thấp, một bàn
làm việc mà cả chiếc điện
thoại cũng không tìm thấy chỗ của
mình trong đóng hồ sơ, thư từ,
sách vở chất đầy, ngổn ngang có
khi che lấp cả cuốn sổ điện thoại
quý báu. Khoảng không gian sống động
ấy tràn đầy hơi thở của Lịch
sử và thơ ca. Những bức tường
nói với chúng tôi thật nhiều
điều qua bức tranh đơn sơ “
Không có gì quý hơn độc
lập tự do ”, qua những bức ảnh đã
ố vàng, những bức hoạ… Chiếc
ghế bành cũ được phủ bởi
một tấm khăn thêu của dân tộc
Thái, do người chị hằng yêu
thương tặng… Quá khứ vẫn như
đang sống động với những nhân
vật xuất phàm đã tác động
mạnh, in sâu vào cuộc đời của
Madeleine : Bác Hồ, họa sĩ Picasso, nhà
văn kháng chiến Vercors, tình yêu của
Nguyễn Đình Thi….
Chị Nga và Madeleine ngồi trên divan. Nga trân trọng đọc cho Madeleine một bức thư của người bạn Bùi Thị Mè vừa nhận được từ Việt Nam. Bức thư của “ Năm Mè ” được viết bằng một tiếng Pháp tuyệt vời : “ Ngày và đêm, tôi nghĩ đến chị, chị Tám… Làm sao quên được Madeleine với chiếc áo bà ba đen, chiếc khăn rằn quấn quanh cổ, đôi dép cao su nặng trịch !.. Chị đã 83 tuổi, đúng không ? Còn tôi đã 88. Chúng ta đã già nhưng tinh thần và nghị lực thì không già…. Chị còn có thể đi xa được không ? … Hãy giữ gìn sức khoẻ để có thể vế Việt Nam một lần nữa với chúng tôi …”
ảnh AM
Chị Nga đọc tiếp
một đoạn hồi ký của bà Bùi
Thị Mè mà tôi đã dịch ra
tiếng Pháp : « Một đêm,
địch
bỏ bom trong khi chúng tôi đang ngủ.
Khi có còi báo động, tất cả
chúng tôi nhào xuống hầm. Khi chúng
tôi gọi tên Chị, Madeleine trả lời
: “ Tôi đã ở dưới này
rồi ! ”. Khi dứt tiếng
bom, chúng tôi
ra khỏi hầm và hỏi thăm Madeleine. Chị
trả lời “ Không biết tại sao,
nhưng vừa kịp giật mình, tôi đã
ở dưới hầm. Phản xạ tự
nhiên ! ” rồi Chị vừa
cười,
vừa nói tiếp : “Chị Tám phản
ứng cũng giỏi, đúng không?” ».
Madeleine rất xúc
động, mắt rực sáng với những
hình ảnh đang lấn chen cùng lúc
với các con chữ. Chị lấy chiếc
kính phóng đại gấp 5 lần để
đọc những dòng tôi đã đánh
máy lại với khổ chữ to đùng.
Madeleine vừa nghe, vừa chỉnh lại hoặc
giải thích cho rõ hơn một vài
chi tiết. Ngay lúc bấy giờ, chúng tôi
đều hiểu rằng “ Đội quân
tóc dài ” đang thực sự hiện
diện tại đây, đang ở cùng
Chị. Trên chiếc bàn nhỏ, chị Nga
đã bày ra những món quà của
bà “ Năm Mè ” gởi từ Việt
Nam, những sản phẩm do các cháu
khuyết tật và trẻ mồ côi trong
Hội Bảo vệ người Tàn tật
làm nên : bức tranh gỗ Người mẹ
đang cho con bú, em bé chăn trâu, bình
hoa… một khăn quàng cổ “ để
chị che cổ trong mùa đông ”. “ Tôi
được cưng quá ”, Madeleine chỉ
biết nói đi nói lại mấy chữ
này. Nhưng nỗi xúc động đã
đến lúc cao nhất chưa ? Bây giờ
mới là cao trào, âm mưu của
chúng tôi bây giờ mới được
hé lộ qua sự sắp xếp của chị
Nga. Ở Việt Nam, những người bạn
của Madeleine từ sớm hẳn đang chờ
cạnh điện thoại. Bên ấy đã
là 12 giờ khuya rồi. Nga gọi bằng
chiếc điện thoại cầm tay của mình,
tăng âm ở mức cao nhất. Đầu
bên kia, bà “ Năm Mè ” trả
lời, giọng lúc đầu có hơi
run, nhưng dần bình tĩnh. Những trao đổi
về tình hình sức khoẻ, yêu
thương… Và rồi bà Năm Mè
đi vào nội dung nhạy cảm nhất :
– Chúng tôi muốn gặp chị tại thành phố Hồ Chí Minh.
– Tôi không biết tôi có thể đi được không… Tôi bắt buộc phải nằm khi đi máy bay do bịnh tim mạch nặng… Với lại, chị có biết không, tôi tuổi Tý – con chuột rừng. Phải qua khỏi năm Tý, qua tới năm Sửu mới tính được. Nhưng mà, nếu như tôi đi được, thì xin với một điều kiện : đi để chỉ gặp các bạn thôi. Không nghi lễ, không hình thức, không truyền hình, không họp báo. Tôi chỉ muốn được dạo TP.HCM như một người khách du lịch bình thường, chủ động về giờ giấc, sống với bạn bè như trong gia đình.
Madeleine đã nói rõ ý mình trong ước muốn trở về Việt Nam.
ảnh AM
Câu chuyện tiếp tục nhắc đến Bình Thanh, về Duy Liên, người bạn vô cùng thân thiết, về nhiều người khác nữa. Madeleine nói về cuộc đấu tranh hiện nay của chị, cuộc đấu tranh để “ hồi sinh quá khứ ” chống lại chất độc da cam cùng với người bạn Nguyễn Thị Bình của chị. “ Phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng ”. Đành chấm dứt cuộc điện đàm với bà Năm Mè để nhường đường dây cho ông Dương Đình Thảo – ông “ Sáu Thảo ” mà chúng tôi dựng dậy trong giấc ngủ. Từ tận Paris, chúng tôi nghe tiếng gõ cửa, tiếng chó sủa, rồi giọng nói của ông Sáu Thảo, tràn ngập niềm vui “ Chị khoẻ không ? Chị vẫn đang chiến đấu đấy chứ ? ” Madeleine kể : Mắt tôi không còn nhìn thấy gì nữa, bàn tay trái cũng không cử động được, nhưng tôi còn tiếng nói, giọng nói vẫn tốt. Và tôi sử dụng tối đa giọng nói của tôi cho cuộc chiến đấu hôm nay. Hiện tôi đang thực hiện 4 phim với các đài truyền hình Tây Ban Nha, Ý, Đức và Pháp. Một trong 4 phim đó là phim tài liệu lịch sử về “ Hồ Chí Minh intime ” (tạm dịch : Hồ Chí Minh trong vòng thân mật). Tôi còn có thể trả lời các bạn trẻ, mang đến cho họ một chút hy vọng. Anh có biết không, tôi vừa được thư của Tổng thống Nicolas Sarcozy, báo quyết định của Ông tặng cho tôi Huân chương Quốc công Hạng nhất để “ tưởng thưởng cho lòng tận tụy và quá trình lịch sử vẻ vang của Bà ". Madeleine hóm hỉnh nói tiếp : “ có nghĩa là cuối cùng Nhà nước Pháp đã công nhận tính chất yêu nước trong hoạt động chống chủ nghĩa thực dân cùng với những cuộc chiến đấu chống phát xít giành tự do của tôi ”.
“ Sáu Thảo ”
đã không ngần ngại trả lời
: “ Tốt lắm, nhưng sự
tặng thưởng
cao nhất dành cho Chị là việc chị
sống mãi trong trái tim của những
người Pháp và những người
Việt Nam yêu nước ”. Cũng tha thiết
như Bà Năm Mè, Ông Sáu Thảo
nhắc đi nhắc lại lời mời Madeleine
đến Việt Nam trước khi chào từ
biệt. Đôi khi, điện thoại quả
là một công cụ thật tuyệt vời
Madeleine vô cùng
phấn khích với những gì vừa
sống qua, nhưng cũng đã đuối
sức, quá mệt. Chúng tôi đành
phải từ giã Chị. Nhưng Chị vẫn
còn miên man kể về những kỷ niệm
đã chôn chặt trong lòng, về
những con người, về những sự hiện.
Và cuối cùng, Chị đề tặng
lên những tập thơ Chị viết từ
thời trẻ cho các bạn Việt Nam, mà
Chị vừa tìm lại sau nhiều năm
thất lạc. Chị tiếc không gọi cho
Hoàng Phủ Ngọc Phan được để
cám ơn Anh về bài báo. Chị hẹn
với chị Nga thỉnh thoảng lại nhà
để thắt bím tóc bởi tay Chị
nay không còn làm được những
việc tỉ mẩn như vậy nữa.
Chúng tôi ôm hôn nhau. Tạm biệt Chị Tám và hẹn sớm gặp lại. Tối hôm đó, mưa vẫn rơi trên đường phố Paris, nhưng lần này, những giọt mưa mang vị ngọt.
André Menras
(bản dịch của Trần Tố Nga)
NGUỒN : bài này đã được đăng trên Tuổi Trẻ (ngày 14.12.2008) ; bản chúng tôi đăng do chính tác giả cung cấp.
Các thao tác trên Tài liệu