NHỮNG
KÝ ỨC VỤN /
MỘT THOÁNG GIỮA
NGÀY
truyện
ngắn Nguyễn Thanh Hiện
nàng
là một thứ dấu vết kiêu sa, kỳ
bí, lãng đãng giữa chốn ký
ức nghìn trùng, nằm bên ngoài
mọi định mức, về dáng hình,
về lời, về những biểu hiện cảm
xúc, và về mức độ thâm
sâu, một cách thâm nhập như buổi
chiều hôm bỗng có tiếng kêu
sương của con chim vạc lạc bầy, hay
nửa khuya thức giấc bỗng thấy thế
giới này đáng yêu hơn, tôi
yêu nàng như cách thức kẻ lãng
tử luôn cảm thấy cuộc hành trình
của mình như một cuộc tình
[chung thủy và dài lâu] tôi với
nàng là rất đỗi xa vắng, và
rất đỗi rất gần trong cảm thức,
cái cách thức tôi yêu nàng như
cách thức những giọt sương buổi
sớm luôn mang lại sức triển nở
cho lá, cho cây, hay như buổi chiều hôm
bỗng nghĩ đến định mệnh của
đám sao trời vừa mới được
sinh ra, buổi trưa nàng bỗng gửi đến
tôi bài viết về những con đường
nàng đang trải qua, những con chữ có
vẻ như muốn thừa kế cách thức
gợi ý gợi hình của đám
chữ hình nêm cổ sơ, em đang bước
trên những nẻo đường luôn có
sự rình rập của những kẻ ngông
cuồng [của thế kỷ] một đám
người đang phung phí hơi thở, phung
phí chân tay [làm như chẳng phải
là của bọn họ] phung phí ngôn
ngữ, cái cách phung phí ngôn ngữ
của bọn họ là miệt thị cha ông,
những người đã tốn bao nhiêu
trí não mới nghĩ ra được hệ
thống lời [vô cùng thiêng liêng
và phong phú] để cho ngày nay bọn
họ đem ra sử dụng [bừa bãi] trong
các cuộc ăn chơi đàng điếm,
thế là em bắt đầu nhìn ra cái
thế giới bọn họ đang cố công
gầy dựng, hằng đêm là bọn
họ tụ tập dưới trời [suốt
sáng] để tự ca ngợi mình, hay ca
ngợi nhau, hay ca ngợi những thứ chẳng
ra chi nhưng bọn họ cố bằng cách
sử dụng những ngôn ngữ cường
điệu và đầy âm thanh để
biến những thứ ấy thành những
thứ vĩ đại, hằng ngày là
bọn họ chẳng chịu để yên cho
người ta làm lụng, cái cách bọn
họ ra rả [một cách hăng tiết và
dai dẳng nếu không nói là đáng
ghét] trong những lập thuyết, hay diễn
thuyết, hay du thuyết… là làm mòn
mỏi trí tuệ nhân gian và ô
nhiễm trầm trọng nền nhân văn thế
giới, cứ nghĩ đến cái thế
giới họ đang muốn tạo dựng là
em cảm thấy xót xa như ai cầm dao cắt
bớt hiểu biết của mình, những
con chữ có vẻ như muốn xác tín
với tôi rằng những điều nàng
viết cho tôi là quá thật trong cuộc
sống đương đại, buổi trưa
tôi bỗng đọc những thổ lộ
bấy lâu nàng vẫn dấu kỹ, những
gì nàng trải qua có vẻ là
định mệnh, số mệnh, hay chỉ là
sự hài hước của tồn tại [sự
hài hước lẽ ra không nên có]
hay đấy chỉ là thứ kiểu cách
kệch cỡm của thời đại, tôi
nghe có tiếng con bò nghé lạc mẹ
đang ù be ở phía cuối làng,
tiếng khóc của con vật non nghe buồn
như tiếng ngâm nga của những người
hát rong thời cổ đại, và dường
như là người làng tôi thì
đang rất buồn vì những kế sách
ngu xuẩn trong việc gieo trồng, buổi trưa,
làng có vẻ như chẳng còn ai còn
sống, nàng là một thứ dấu vết
kiêu sa luôn đánh thức những năng
lực thầm kín trong tôi, dường như
đang có tiếng kêu cứu [thất
thanh] của những kẻ thất bại trong cuộc
chiếm đoạt thế giới…
|