Thơ Nguyễn
Đức Tùng
NHỮNG
KẺ PHÁ HOẠI
Chúng
tiếp tục
phá, những kẻ ba hoa
Đầu tiên:
một cánh cửa
Sau đó: một ngôi
nhà
Chúng mang ngôi nhà không có
cửa đi qua
Trước mặt chúng ta.
Nhưng còn nhiều cánh cửa khác
Chúng
ta còn ngôi nhà không có cửa
Gốc
cây bóng mát giữa trưa
Những
gì chưa ai tháo được
Chúng
tháo được, mang đi
Những gì
không thể chạm tay vào
Chúng đều
chạm tay vào
Cào sạch cát trên
sông, đổ bê tông các cánh
đồng
Nhưng
chúng cũng xây
những ngôi nhà khác
To hơn, đúng
thế
Chúng cũng trồng những hàng
cây khác
Cao hơn, đúng thế
Có
điều gì những kẻ phá hoại
không làm được?
Đào núi,
lấp hồ, đốn cây, phá đền,
dời tượng
Trong đêm tối bỗng
trồi lên dinh thự nguy nga
Những màn
nhung êm ái lướt qua
Những cánh
cửa sơn xanh và
Sơn đỏ, tím,
hồng lòe loẹt
Vợ chồng con cái
chúng ta, cười ríu rít, dọn
vào
Tới khi nhận ra
Thì quá
muộn. Chúng đã phá
Xong ngôi
nhà cũ
Có người nghĩ:
thế là mất
Sạch. Nhưng không,
chúng ta vẫn còn nhiều
Mái tranh,
bếp lửa, tình yêu
Cánh chim chiều
sa lặn
Cát mênh mông ngoài đảo
vắng
Ở đâu? Chúng ta không
biết
Nhưng chúng biết
Những
kẻ phá hoại
Biết. Sẽ có lần
chúng trở lại
Châm lửa đốt
ngôi nhà tranh cuối cùng
Để
lấy đi một vài cái đinh.
Nguyễn
Đức Tùng
|