Bạn đang ở: Trang chủ / Sáng tác / ớp-đết

ớp-đết

- Dương Tường — published 18/09/2006 02:00, cập nhật lần cuối 12/04/2016 22:19
Truyện ngắn của Dương Tường

ớp-đết

Dương Tường

Tặng PT- CD

     

“Cái tay Pinter này hóm thật,” lão tủm tỉm cười một mình. Tình nguyện làm “văn nô” viết thuê cho George Bush. Sau khi đã mô tả ông này như một tội phạm chiến tranh quốc tế. Lão lim dim mắt thử hình dung đương kim tổng thống Mĩ trên tivi, tóc chải chỉn chu, vẻ nghiêm trang (bao giờ ông ta chả nghiêm trang), cố làm ra vẻ duyên dáng bằng một nụ cười gượng gạo, trịnh trọng đọc trước quốc dân bài diễn từ do Harold Pinter soạn thảo :

… Chúa là tốt. Chúa là vĩ đại. Chúa tốt. Chúa của tôi tốt  Chúa của Bin Laden xấu. Chúa của hắn là một vị Chúa xấu. Chúa của Saddam xấu, có điều hắn không có Chúa. Hắn là một tên man rợ. Chúng ta không phải là những kẻ man rợ. Chúng ta không chặt đầu người. Chúng ta tin ở tự do. Chúa cũng vậy. Tôi không phải là một tên man rợ. Tôi là lãnh tụ được bầu một cách dân chủ của một nền dân chủ yêu tự do. Chúng ta là một xã hôi đầy tình thương xót. Chúng ta dùng phương pháp hành quyết đầy tình thương xót là ghế điện và chích thuốc độc. Chúng ta là một quốc gia vĩ đại. Tôi không phải là một kẻ độc tài. Hắn là kẻ độc tài. Tôi không phải là kẻ man rợ. Hắn là kẻ man rợ. Và hắn nữa. Tất cả bọn họ là đồ man rợ. Tôi có quyền uy đạo đức. Các người có thấy nắm đấm này không ? Đó là quyền uy đạo đức của tôi. Và các người đừng có quên điều đó. …

Lão lật trở lại mấy trang trước : cái đoạn Pinter mắng thủ tướng đương nhiệm nước mình cứ cun cút theo đuôi Mĩ, còn khoái hơn nữa : “… Vì Mĩ đã nói : phê phán hành xử của chúng ta ở Vịnh Guantnamo là một hành động không thân thiện... Thế là Blair im thin thít....Phải giết bao nhiêu người mới được mô tả như là tên giết người hàng loạt và tội phạm chiến tranh. Một trăm nghìn ? Tôi nghĩ chừng nấy là thừa đủ. Vậy là Bush và Blair đủ tiêu chuẩn để được gọi ra hầu Tòa án tội phạm quốc tế rồi... Nhưng Bush là người láu cá : ông ta đã không phê chuẩn Tòa án tội phạm quốc tế....Còn Blair thì đã phê chuẩn Tòa án này và do vậy, có thể đưa ra xét xử. Chúng ta có thể cho Tòa án biết địa chỉ của ông ta nếu như Tòa muốn biết. Đó là số 10 phố Downing, Luân Đôn… ”

Một tiếng thỏ thẻ bên tai, khiến lão chợt nhớ ra mình đang ở đâu.

- Anh đọc gì mà say sưa thế ? Không thư giãn một chút ?

Ờ, đây là cửa hiệu Gội Đầu Thư Giãn, bước 2 của chương trình ớp-đết  hôm nay mà lão là đối tượng chính. Bọn nó đã lên kế hoạch này từ lâu và bữa nay, nhân dịp Noel, nhất quyết phải thực hiện bằng mọi giá. Phải ớp-đết ông già. Lôi ổng ra khỏi đống sách của ổng. Cho ổng hớp vài hớp đời sống đương đại...

Tận mười giờ tối qua bọn nó còn gọi điện nhắc :

- “Cụ” nhớ ngày mai nhá. “Cụ” muốn làm gì thì làm trước đi, từ 5 gìờ chiều trở đi là “cụ” thuộc về bọn em. Bọn em sẽ lo cho “cụ” từ a đến z. “Cụ” không thể cứ ru rú trong cái tháp ngà trí tuệ của “cụ” thế. Đã đành là trong lĩnh vực văn hóa, “cụ”  luôn cập nhật với thời đại, nhưng như thế chưa đủ, old baby ạ. Phải cập nhật cả trong đời sống nữa. Đảm bảo là sau đây, “cụ” sẽ… hồi xuân và cảm thấy một sinh khí mới. Phải, bọn em sẽ lo cho “cụ” từ a đến z.

Bọn nó là dăm gã nửa bạn nửa đàn em (bây giờ, tiếng thông dụng gọi là “đệ tử”), nửa đồng nghiệp nửa học trò, của lão. Bọn nó quí nhất ở lão cái tác phong dân chủ xuề xòa, nhất là cái ngây thơ trong sáng, điều đã mang lại cho lão cái biệt danh Septuagenarian Baby hay  Old Baby . Lão quí ở bọn nó lòng yêu công việc, ham muốn khám phá, năng nổ hướng tới cái mới. Giữa họ, hình thành một tình bạn đặc biệt vượt qua cái generation gap  thường thấy.

Tiếng thỏ thẻ lại mơn man tai lão :

- Anh dùng tách trà nóng nhé ?... Gớm ông anh khó mời quá.

Người có cái gịong thỏ thẻ ấy là cô gái mặc áo đỏ đứng quầy mà bọn nó đặt cho cái tên Rực Rỡ Mặt Trời Cách Mạng, mượn chữ của một nhà thơ khét tiếng một thời. Lão gấp vội mấy tờ giấy nhét vào túi trong chiếc áo blouson bọn nó mới tặng để mở đầu cho chương trình ớp-đết này. Rực Rỡ Mặt Trời Cách Mạng bưng tách trà đến, phả một mùi nước hoa rẻ tiền vào mũi lão. “Trạc tuổi con cháu ngoại mình, có khi còn nhỏ hơn,” lão nghĩ như một phản xạ tự nhiên và vội vàng xua đi cái nhận xét không đúng lúc ấy. Chiều nay, bọn nó, trước khi xuất phát, đã dặn lão : “ở những nơi bọn ta đến hôm nay, chỉ có một đại từ xưng hô duy nhất : anh. Không có bác bác chú chú gì hết nhá.”  Lão lại tủm tỉm cười một mình. Lần này không phải vì Harold Pinter, mà vì nhớ lại những mẩu hội thoại lọt vào tai lão lúc ngồi ở quán bia 31 Kim Mã (bước 1 của chương trình ớp-đết)... Để em choáng  lại đấy rồi lượn đi cho nước nó trong... Con étkếp chấm sáu của tao chưa chi đã dở chứng, em ấy sặc xăng... Nghe vui thật. Theo xu thế thực dụng và đa chức năng của thời đại tiêu dùng, ngôn ngữ đường phố đã chọn cách đơn giản hóa sự phong phú đến bối rối của đại từ nhân xưng trong tiếng ta, đặc biệt là ngôi thứ ba số ít. Này nhé : Bố tao vừa cho tao con A còng. Đợt này em ấy thắng đậm... Em ấy tức là bố tao. Bố cũng em. Mẹ cũng em. Ông, bà, cô, cậu, chú, bác, anh, chị, em, con nọ con kia… em tuốt.

Bọn nó đã lục tục ra. Từ những khoang ngăn có che ri-đô dành cho công đoạn 2. Công đoạn 1 là gội đầu theo đúng nghĩa. Công đoạn 2 là mát-xa thư giãn (theo nghĩa tùy hiểu). Sau khi gội đầu, khách vào những khoang ngăn nói trên, tiếp tục công đoạn 2. Lão chỉ làm công đoạn 1, rồi ra ngồi hút thuốc, tranh thủ đọc nốt bài diễn từ nhận giải Nobel văn học của Harold Pinter trong khi chờ bọn nó.

Rực Rỡ Mặt Trời Cách Mạng thì thầm điều gì vào tai một gã trong bọn nó, mắt liếc về phía lão, rồi cười rúc rích. Gã này nghiêm mặt, lừ mắt. Rực Rỡ Mặt Trời Cách Mạng tiu nghỉu như con mèo biết lỗi.

Lão làm như không thấy gì, bình thản ra đứng trước chiếc gương lớn, giả bộ vuốt lại tóc. Cái thằng cha nhìn chiếu tướng lão trong gương, với chiếc blouson mới không đồng bộ với chiếc quần ga-bác-đin cũ mèm, với mái tóc nhôm nhoam, bạc không ra bạc, đen không ra đen, cũng chẳng ra muối tiêu, với cái miệng mặc dù đã đeo răng giả vẫn rõ ra là móm, cái thằng cha ấy nom thật lố bịch. Chả trách Rực Rỡ Mặt Trời Cách Mạng cứ phải bụm miệng cố nhịn cười. “Really unupdatable, ” lão lẩm bẩm. Không thể cưa sừng làm nghé được. Cho đến nay, lão vẫn tự hào là người hiểu lớp trẻ, luôn bắt kịp được nhịp sống và cách suy nghĩ của họ. Lão chỉ tự huyễn hoặc mình. Làm sao đua được với bọn nó. Lão chợt nhớ đến nhận xét của một người bạn cũ khi họ bàn về con cái. “Người cha hiểu con cái nhất là người cha hiểu rằng mình không bao giờ có thể hiểu được chúng,” ông ta nói.

Phải, cái gap vẫn đấy...

Lão lắc mạnh đầu, xua đi những suy nghĩ không thích hợp đó và quay sang bọn nó lúc này đã ra đầy đủ :

-  Nào, ta đi tiếp chứ, lão hỏi, làm ra vẻ hăm hở. Bước 3  là gì nhỉ ?

-  Karaôkê ! một gã trong bọn nó đáp.

Vẫy tay chào Rực Rỡ Mặt Trời Cách Mạng một cách sành điệu, lão hô lớn :

-  Nào thì karaôkê !

 Đêm Giáng sinh 2005

Dương Tường

Các thao tác trên Tài liệu

Các số đặc biệt
Các sự kiến sắp đến
Guimet Exposition: Marc Riboud 05/03/2025 - 12/05/2025 — Musée Guimet - Iéna, 6, place d'Iéna - 75116 Paris
Journée d'études du Réseau MAF 26/04/2025 - 26/05/2025
France-Vietnam : un portail entre les cultures - Sujets et séjournants. Une nouvelle histoire des indochinois en France 15/05/2025 16:30 - 18:00 — via ZOOM
Tiếng Tơ Đồng - GALA 25 ans 31/05/2025 15:00 - 19:00 — Théâtre l'Agoreine - 63B Bld du Maréchal Joffre - 92340 Bourg-la-Reine
France-Vietnam : un portail entre les cultures - Transferts du modèle français à la description de la grammaire vietnamienne 05/06/2025 16:30 - 20:00 — BnF site François-Mitterrand | Salle 70 ou via ZOOM
Các sự kiện sắp đến...
Ủng hộ chúng tôi - Support Us