poem
Poem
THƯỜNG QUÁN
Sáng lên một độ
con đường tự cháy
nó bất kể người đi, độ đầy và rỗng của từng mỗi kẻ
một chữ lọt vào Potemkin
tiếp liền với những bậc thang Eisenstein
chạy, chân và giày
đổ dốc
số nhiều, không thể hãm thắng
số đông, những vết rách sáng hơn nền, diễn ngôn gì
về độ hủy
Tarkovsky anh vừa
đi đâu về
phòng trống một chiếc bàn một độ nhám một cái gì
vừa thay đổi ở khuôn mặt
đừng nói những bàn tay
đặt để
không thể trả lại
đừng kể cái gì đã vĩnh viễn
trong khung số đánh rập, kẻ vừa bước vào
hay ngoài phố tối
kẻ đứng rình ở bìa
anh sẽ nói, sẽ bắt đầu
phải vậy
Sau chân và giày, và
những cú chém xả xuống
Potemkin
những vết rách, lần này
đã chủ tọa đoàn
đã đám đông nhao nhao
Andrey, Anh muốn nói gì?
Tại sao là cái đề tài ấy Lịch sử và Con người, không chán à ?
Andrey, ám chỉ gì ?
Tại sao sự nghèo nàn biếm chế ?
Tại sao những chiếc gương ?
Tại sao sự đần độn trùng khít với ngây thơ ?
Tại sao hoài niệm, hoài niệm mốc mả gì ?
trong căn phòng ấy tôi thấy anh chút gì
chút gì mờ đi một chốc, như là khi
nhìn ra từ hai tay
khi ta thử (phép lâu rồi không làm) đưa hai tay
kéo chúng lại gần
ôm lấy
một chân dung bọt thủy
lúc chiếc máy thu âm
chạy rè rè
những cú đập
không theo qui trình nhất định
vào đầu
ở sau vách
chữ Cancer
phòng lồng tiếng
phổi và lá lách
hoành cách mạc
cột sống
thùy bán cầu não trái
và độ tiến chậm
của chúng
những tế bào kẻ mạnh
bọn ung thư
thường quán
Các thao tác trên Tài liệu