Bạn đang ở: Trang chủ / Sáng tác / Sống với... cọp !

Sống với... cọp !

- Ninh Kiều — published 07/02/2010 23:50, cập nhật lần cuối 12/04/2016 22:20

SỐNG VỚI...CỌP !


Ninh Kiều


Sắp đến Tết Canh Dần, tôi chợt bồn chồn nghĩ tới những người cầm tinh Cọp đã sống gần mình từ hồi nào đến giờ. Chắc vì tôi tuổi Tuất hạp với Dần.

Từ nhỏ, tôi đã sống với bà chị tuổi Dần, cách nhau tám năm. Lúc lên ba, khi bắt đầu có trí nhớ, tôi đã biết sợ hãi đôi mắt của chị, sáng quắc khiến đứa bị chị trừng phải ngó xuống, không dám ngước lên. Phải chăng mắt sáng là nhờ má tôi rỏ lộn thuốc khử trùng iode được dội thêm một ly nước trà ấm. Có những buổi sáng thức dậy, ghèn dính cứng hai mi mắt tôi lại mà chị thì không bao giờ bị đỏ mắt. Khi giận, mắt chị đã hơi lồi và to càng lồi và to hơn. Dường như chị sinh ra để làm người lớn, không bao giờ làm con nít, sinh ra để quán xuyến, can thiệp và lèo lái người khác theo ý mình. Còn tôi sinh ra là để...bị chị rầy. Trong nhà đứa nào cũng có lúc làm chuyện động trời, trừ chị. Chị chẳng bao giờ làm tầm bậy và lúc nào chị cũng có lý. Chị có sống mũi gẫy cụp, khiến nhìn nghiêng thấy trọn hai mắt, trông không đẹp lắm song chị có duyên lạ lùng. Nhất là khi chị vừa nói vừa cười để lộ hàm răng trắng đều, tuy hăm he mà dịu dàng khiến người nghe nhớ dai và khó giận.

Sau đó trời sắp đặt cho tôi có đứa em gái tuổi Sửu, nhưng tôi chẳng bao giờ thực sự làm chị.

Khi nhà tụ họp đông vui, chị tôi hay kể những chuyện động trời của các em hồi nhỏ, trong đó có tôi. Nào tôi cắn ngón chân em đang bú đến khóc ngất không thành tiếng (dễ sợ chưa !) vì nghe má tôi kể chuyện ngày xưa có bà mẹ cắn ngón chân con thành thẹo để dễ nhận ra con sau này. Nào tôi nặn vỏ quít vào mắt em để thử xem nó có bị cay không. Nào tôi nhào xuống đường mương móc bùn sình ném lên xe hơi của khách đến đưa ba má tôi đi chơi vì tôi không được đi theo. Nào chuyện thằng lính Tây đen rất thương con nít, bị tôi cào mặt có lằn trắng mà vẫn nhe răng cười. Kể ra hồi nhỏ tôi cũng là một cô bé mạnh mẽ, chắc vì vậy mà khi tôi đến tuổi dậy thì, càng được chị đặc biệt...rầy la và quản lý chặt chẽ.

Như chuyện tôi có con bạn bỏ học đi lấy chồng hồi 17 tuổi nhưng chị không cho tôi dự đám cưới vì nó đã mang thai. Tôi còn nhớ hôm chị chở tôi đến tặng quà cưới và xin lỗi hộ tôi vì bận về quê không thể đến dự tiệc, bụng bạn tôi đã đội áo nhô lên cao nghệu. Vậy mà nó vân vê tà áo thẹn thùng nói với chị “Tụi em chưa tính chuyện có con”, trông thật tội nghiệp. Cấm đoán vì chị sợ tôi bị vạ lây, khó lấy chồng. Bây giờ sau bao nhiêu năm trôi nổi xứ người, chứng kiến bao sự việc, tôi không khỏi ngậm ngùi cho thân phận con người, đặc biệt là đàn bà con gái, ở đâu và vào thời nào cũng khó !

Tôi càng lớn, chị tôi càng tăng cường cảnh giác với tôi trong khi chẳng ai trông chừng chị dẫu biết chị đã hết ghét anh học trò tuổi Sửu ở trọ trong nhà rồi. Cho tới ngày tôi được một ông anh dẫn đi dự dạ vũ trường Kiến Trúc Sài Gòn thì chị kêu tôi ra ngoài hiên nói chuyện riêng, dặn tôi không được bắt chước thanh niên thác loạn, không được bày đặt học nhảy nhót. Đến bây giờ tôi còn nhớ chị nói “Con nhà tử tế không nghe nhạc rậm rực, chỉ có cao bồi mới mặc áo sơ mi ca rô và mặc quần tây không xếp ly”. Lúc ấy tôi không hề biết chị muốn ám chỉ nhạc Rock và Elvis Prestley. Cuộc đời rộn ràng bên ngoài mà chị tôi đứng chặn ở ngưỡng cửa.

Ngay sáng sớm sau đêm dạ vũ, tôi báo cáo với chị hầu như đầy đủ những gì đã xảy ra. Hầu như thôi vì tôi nói “Em không thấy ảnh nhảy” trong khi kỳ thực tôi không biết anh tôi biến đi đâu suốt buổi tối. Tôi ngồi bơ vơ trước sân khấu có hát dân ca vì không dám bén mảng đến chỗ có nhạc rậm rực. Hồi lâu mới có một anh đến bắt chuyện, cái anh vẫn thường đi xe gắn máy đến chơi với anh tôi. Cái xe này thật chẳng giống ai, vì nghe tiếng tắt máy của nó trong sân nhà là tim tôi đổi nhịp, đập nhanh hơn. Song chuyện chỉ có vậy, chắc vì Ngọ không có duyên với Tuất.

Tôi còn nhiều chuyện tình mơ mộng nữa song không đi đến đâu vì toàn yêu đơn phương phía mình cho đến khi gặp người tuổi Dần như số trời đã định ! Má tôi xem tử vi cho tôi rồi mới chịu gả. Chồng Dần vợ Tuất thì sẽ ăn nên làm ra, con cái đỗ đạt, trăm năm hạnh phúc.

Không sai nhưng trong chuyến về Sài Gòn gần đây, không hiểu sao tôi muốn xem lại tử vi. Biết đâu có gì thay đổi !

Thầy bói gốc Khmer tên Tây, nói tiếng Việt không mấy gì rành, chưa nhìn tôi mà đã khẳng định tôi sống nước ngoài từ hồi còn rất trẻ, về già không giàu không nghèo, có bà chị tuổi Dần, tôi đã phục ! Về gia đạo, thầy còn thêm “Có chồng nay giận mai hờn”, thì tôi phục thầy sát đất. Rồi khi tôi hỏi chuyện tình duyên cuối đời, thầy ngần ngừ không muốn nói vì hình như thiên cơ bất khả lậu, năn nỉ mãi thầy mới thở dài “Rã hay không tuỳ chị”. Nghe thầy xong, tôi ngồi đăm chiêu một lúc vì không quen quyết định mà thầy lại giao khoán nó cho tôi.

Trên đường về, cô em chồng cảm nhận chở tôi nặng hơn lúc đi nên giảng thêm “Thầy bảo anh chị đều là mạng thổ. Anh là trường thành sừng sững còn chị là con tò vò tha đất về đấp lỗ mọt, thủng lỗ nào đấp lỗ đó. Chị phải chịu”. Nó giảng cho người khác nghe hay lắm nhưng cho bản thân mình thì nó không ngần ngại tuyên bố ngay cả với anh ruột “Em không thể sống với một ông chồng như anh quá ba ngày”. Có lần nó sụt xuống còn có ba giờ.

Đó là sơ sơ chuyện tôi sống với hai con cọp rất đỗi quan trọng trong cuộc đời mình. Như vậy có thể xem là tôi đã sống một phần tư đời với con cọp thứ nhất và phân nửa đời với con cọp thứ hai để đẻ ra cả cọp con. Ngay giây phút đầu, tôi đã thấy cô bé tuổi Dần của tôi thể hiện đầy đủ tính chất của một con hổ như nằm trong nôi mà đã cào mặt rằn rện nhưng là hổ sinh ra trên đất Paris dân chủ. Nó cũng gầm thét bảo vệ cái gọi là lãnh thổ, giang sơn của nó, nơi nó tung hoành, ngự trị, xây dựng song nó tự biết giới hạn của mình, không quá áp đặt, rầy rà người khác. Tuy nhiên cọp vẫn hoàn cọp, là đứa thứ nhì mà dần dà leo lên ghế chị cả để được hỏi ý kiến và cho ý kiến. Có lần nghe tôi nói xong, nó chặc lưỡi “Kiểu này chắc mẹ không thể lớn”.

Tuy không nói ra song tôi vẫn mong con cọp con của tôi đừng sinh con tuổi Dần. Người ta vẫn bảo con gái tuổi Dần cao số, khó lấy chồng và nếu có thì cũng phức tạp. Như khi chị tôi lấy anh học trò tuổi Sửu, gia đình anh ấy đã có ý ngần ngại. Đến khi anh học trò mất trong chiến tranh, chị tôi có cái gì đó lấn cấn với nhà chồng. Trong ánh mắt của người mẹ mất con, vẫn có cái gì trách móc không thể nói ra khiến chị tôi cảm thấy nặng nề mỗi khi về thăm bên chồng.

Rồi tôi may mắn có được con cháu ngoại tuổi Tuất mà đâu có ngờ chó sinh ra trên đất dân chủ cũng có thể thành cọp. Chính mắt tôi nhìn thấy con cháu ngoại lên ba, tuy bị dây an toàn giao thông ràng cứng ngắc trên chiếc ghế ôtô, một tay ôm con búp bê, một tay rút cái núm vú nhựa trong miệng ra để ngóc đầu chu mỏ dõng dạc tuyên bố “Je suis une grande personne, c’est moi qui décide” mà tôi nghe thành tiếng Việt giọng đầm con “Cháu là một người lớn, chính cháu mới là người quyết định”. Tôi không biết mình có nên mừng, mừng cháu hơn bà, hay chỉ nên âm thầm chuẩn bị tinh thần để sống với...cọp cháu. Hồi bằng tuổi nó, tôi cũng mạnh mẽ, vậy mà không hiểu sao đến gần đây, tôi chưa dám đường hoàng đi khiêu vũ, đi nhảy Rock, làm như vẫn có người chặn ở ngưỡng cửa giống như chị tôi thuở ngày xửa ngày xưa.

Rồi từ khi nghỉ hưu, tôi có nhiều cơ hội nhận xét thấy hình như mình không phải là người duy nhất sống với cọp và dần dà nhận ra được ai là cọp thật, song không dễ gì phân biệt

Như cái anh chàng nhảy Tango kéo bà vợ té chúi mũi, mặt hầm hầm như sắp đánh nhau kia, có vẻ rất cọp. Xin thưa rằng không, vụng về và cục tính thôi. Thêm cái anh chàng uống rượu ngồi kia, đã từng đánh vợ như cái mền rách đến độ hàng xóm kêu cảnh sát đến còng tay, chắc là cọp. Xin thưa rằng không, say sưa mất tự chủ thôi vì từ khi được mở còng, anh ta không tái phạm. Cọp thật không phải như thế, trước sau như một. Nếu cọp cần có lý đến nỗi rừng không còn chim chóc, cỏ cây, cọp cũng sẽ đi đến cùng. Còn cái anh chàng cười cười nói nói “Tôi thì dễ tính lắm, sao cũng được” là cọp thật đấy. Tôi để ý thấy cọp thật bề ngoài rất quyến rũ, ai gặp cũng dễ có cảm tình, không những vui tính mà còn nhiệt tình giúp đỡ người khác...theo ý mình. Đã gặp cọp thật, khó rời vì cọp gầm gừ nhưng cũng âu yếm liếm lông. Người sống lâu với cọp thật phân biệt được trong tiếng gầm thét hình như có ẩn tiếng gào thét đau khổ của chính nó, và quên phứt nỗi đau của mình do cọp gây ra. Gặp cọp thật thì chỉ còn cách đi chùa, để dứt nghiệp, may ra kiếp sau không gặp lại nữa.

Song không phải cọp nào cũng dữ, có cọp hiền queo, cả đời bị ăn hiếp như bà bạn hàng xóm người Sài Gòn thứ thiệt, nhỏ hơn tôi bốn tuổi. Con nhà giàu, xinh đẹp và đáng yêu đến nỗi tôi gọi bằng Em và xưng Anh để cuộc đời có chút uy-mua. Lấy chồng lần đầu, Em bị chồng đánh tơi tả. Em chia tay để mười lăm năm nuôi con một mình. Qua tuổi bốn mươi, Em lấy chồng lần thứ hai để có tất cả trừ...tình yêu. Nếu ông thần của Aladin trong Nghìn lẻ một đêm hiện ra, tôi sẽ không ngần ngại ước “Thân này ví thử làm trai được”, để được yêu Em mà không sợ bị hiểu lầm, bị nguyền rủa. Có lúc gặp nhau, cho Em đở tủi thân, tôi nói đùa “Anh nhớ Em” để được nghe Em đáp lại “Em cũng nhớ Anh”. Mắt Em cười mà sao có chút nước long lanh muốn rơi làm tôi sợ Em khóc. Lỡ Em khóc thiệt thì làm sao tôi dỗ nín nên đành chọc ghẹo Em cho vui “Anh mà được con vợ như Em, Anh để nó trên đầu trên cổ. Kiếp sau nhớ cho Anh địa chỉ”. Tất cả ao ước đành để dành cho kiếp sau...vậy mà Em cũng mang tiếng tuổi Dần lấy chồng tuổi Tuất. Đôi khi Em giật mình nhớ mình là cọp, gầm gừ “Ngoài Ba em ra, thằng đàn ông Em nể trọng chưa sinh ra đời”. Phải chăng Em muốn nói người đàn ông để Em cảm phục và yêu thương vẫn chưa tìm thấy. Gần đây, Em có đôi chút tiến bộ. Lần đầu tiên trong đời, Em dám tát lại, tuy còn nhẹ vì sợ hắn đau ! Em còn cười bảo lần sau Em sẽ vả miệng mạnh hơn để cho hắn bỏ cái tật miệt thị đàn bà...

“Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời.
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi.”

Em học trường Tây, chắc không biết hai câu thơ trên, thế lại hay. Vì nếu biết, Em sẽ buồn hơn vì dẫu sao người đàn bà trong bài thơ Hai sắc hoa ti gôn của TTKH cũng còn chút ái ân của chồng dù lạt lẽo còn Em thì đúng là không có gì. Chắc vì vậy mà Em thức trắng đêm xem DVD phim Hàn Quốc để thấy người ta chào nhau buổi sáng, ôm hôn nhau buổi tối, mua hoa tặng nhau ngày lễ tình yêu và nhất là người ta không ôm dĩa cơm ngồi trước TV. Em có tất cả những gì của một phụ nữ hiện đại nhưng ngoan như phụ nữ của đầu thế kỷ trước. Em không dám sống như mình muốn mà chỉ biết than “Chưa bao giờ yêu và được yêu” rồi còn thêm “Số Em là vậy !”. Em cam phận trong khi đang sống trên vùng đất cởi mở. Thuở còn con gái, Em sợ làm bố mẹ buồn; có con, Em sợ con buồn; bây giờ Em sống thui thủi với một người ôm dĩa cơm ngồi trước TV thì em sợ ai buồn ? Có lẽ Em sợ khác với mọi người bởi ai cũng có đôi có cặp, chỉ mỗi mình Em có vấn đề và nhất là Em sợ nỗi cô đơn do chính mình quyết định. Em dừng lại ở lằn ranh giới, chắc nghĩ rằng bên này thì không có tình yêu còn bên kia thì có cô đơn và...dư luận.

Song tôi cũng chẳng hơn gì Em, về tận Sài Gòn với hi vọng cái ông thầy bói gốc Khmer tên Tây, nói tiếng Việt không mấy gì rành đó bố thí cho một câu “Chị mạng thổ đất tò vò suốt đời lấp lỗ mọt đất trường thành”, để tôi về Paris có thể lồng kính treo phòng khách làm kim chỉ nam.

Tôi và Em đang đứng mấp mé bên lằn ranh, không phải biên giới giữa hạnh phúc và đau khổ mà giữa cam chịu và không chấp nhận số phận.

Và ngày nào người đầu hàng số phận còn đây thì cọp gầm thét còn đó. Cọp vẫn là một bí ẩn song không phải là vô địch, tôi bắt đầu tin như thế.

Nhưng trong cái xui vẫn có cái hên, tôi nhận thấy ai đã từng sống với cọp thật rồi thì có thể sống với 11 con tuổi còn lại. Vì vậy, trong năm Canh Dần sắp đến, dù có phải gặp bao nhiêu cọp đi nữa, cũng chỉ là thêm thách đồ để cuộc đời thêm hưng phấn.


Paris ngày 12 tháng giêng 2010

Ninh Kiều

Các thao tác trên Tài liệu

Các số đặc biệt
Ủng hộ chúng tôi - Support Us