em
là tiên tri của cuộc đời
ta
đêm,
khi hết thảy người làng đã
rơi vào những cơn mộng mị về
cơm áo, em lại ngã vào vòng
tay ta,
như là em đang tựa vào
bầu trời trong lành của một ngày
mùa thu, một ngày mùa thu không có
những đám mây lang thang trên bầu
trời tình yêu của chúng ta, em
nói,
còn ta thì như đang chiêm
ngắm một kỳ quan kỳ tuyệt của
tình yêu,
mùi thơm của tóc
thời con gái, hơi thở của trái
tim đang thốt ra những âm vang nghe tựa
hồ những lời tâm huyết của sông
núi nghìn năm dâu bể,
là
em đang vục vào ta,
đang cố đem
hết những gì gọi là tinh hoa của
tình yêu ký thác vào ta,
hãy
nói với ta những lời em chưa bao giờ
nói,
ta nói,
và em bỗng trở
thành tiên tri của cuộc đời
ta,
rồi ra vẫn là những bão
táp những thù hận những đổ
nát tro than cứ lặp đi lặp lại trên mặt đất này, nhưng tình
yêu chúng ta là mãi trường tồn,
em nói,
rồi ra lũ nai trên rừng
sẽ đánh mất ngây ngô hồn
nhiên khi từng ngày chúng phải hụt
hơi trong những cuộc tẩu thoát để
trốn khỏi những mưu mô xảo quyệt
của lũ cọp và lũ sói trên
rừng, nhưng đấy là chưa nói
đến những mưu mô đen tối của
con người, cái đám người thợ
săn ấy là còn mưu mô hơn lũ
sói và cọp trên rừng, những
cuộc tẩu thoát sinh tử khiến cho loài
nai cũng trở nên tinh ranh, xảo trá,
những thù hận lặp đi lặp lại
nơi mặt đất là sẽ làm mất
hết những gương mặt của buổi
sơ khai, nhưng ta và em thì chẳng thể
đánh mất những nụ hôn của
thuở ban đầu, em nói,
rồi ra
giá băng sẽ còn phủ lên mặt
đất, con người là sẽ còn
dửng dưng, ngoại cuộc trước những
lý lẽ của lý trí, ai còn dại
chi nhiệt thành với những văn bản
chi chít những lời răn bảo luân
lý khi giá băng tràn mọi nẻo,
thì chẳng phải con người đã
từng dửng dưng ngay cả trước cái
chết chẳng thể tránh khỏi, vào
cái thời cây hạt trần xuất hiện
và lũ khủng long thống trị mặt
đất là con người dửng dưng
trước cái chết, con người là
sẽ dửng dưng trước mọi chuyện
khi đã nguội đi ở trong lòng
những thứ có tên là lòng trắc
ẩn, con người là sẽ còn dưng
dưng trước mọi chuyện khi dường
hết thảy là đang ngồi trên niềm
đam mê của cải, niềm đam mê đang được cổ võ của hết
thảy những nhà trị nước, nhưng
chúng ta thì không thể không còn
giữ niềm đam mê mặt đất thân
yêu này, em nói,
hóa ra em bỗng
trở thành tiên tri của cuộc đời
ta,
những
câu kinh không vần
em nói trong giấc
mơ đêm hôm ấy, em đã nhìn
thấy người đàn bà cột ngựa
ở gốc cây nơi đầu làng, và
đi vào làng rao giảng những câu
kinh không vần,
hay những giấc mơ
cổ đại đã lây lan sang em, trong
những giấc mơ cổ đại thì
người đàn bà cột ngựa ở
cuối làng, và đi vào làng đọc
những câu kinh có vần, cột ngựa
ở cuối làng chứ không phải đầu
làng, và đi vào làng đọc
cho người làng nghe những câu kinh có
vần chứ chẳng phải là rao giảng,
quả là em đã mơ giấc mơ
đương đại, ta nói,
nhưng
sao lại là người đàn bà,
chứ không phải là đàn ông,
em nói,
ta nói điều ấy thì
ta không biết, chỉ đồ chừng rằng,
có thể là một vị nữ anh hùng
nào đó của nòi giống chúng
ta đã hiện ra trong giấc mơ em như
một thứ ký ức nòi giống, không
phải đọc, mà là rao giảng những
câu kinh không vần, ta nói,
những
con tàu cứ nhe hai hàm răng trắng muốt
và nuốt lấy những cánh đồng
nuốt lấy những ngôi nhà nuốt lấy
những khoảng trống ở phía trước,
ôi những con tàu lắc lư chạy qua
những miền thời gian có tiếng la ó
của lũ ốc sên ở trên rừng,
chúng nó là những con tàu nhe hai
hàm răng trắng muốt, là đang mưu
toan cướp lấy những vỏ ốc sên
vô cùng bền chắc để làm
những trạm dừng chân, ôi những
con tàu cứ nhe hai hàm răng trắng
muốt,
trong
khi em đọc những câu kinh không vần
của người đàn bà đi ngựa
mà em còn nhớ, thì ta lại cứ
mường tượng ra một thứ học
thuyết về sự ăn lan của những
bọn ăn lan trong lịch sử con người,
người đàn bà đi ngựa trong
giấc mơ đương đại của em
là cảnh báo về một thứ học
thuyết của sự tàn bạo đương
đại, ta nói,
nhưng vì đâu
lại có cả những con tàu to lớn
lẫn những con ốc sên nhỏ bé ở
trên rừng, em nói,
ta nói điều
ấy thì ta nghĩ chưa ra, chỉ thoáng
nhìn thấy trong giấc mơ của em hình
bóng của một loài bò sát
đương đại, ta nói,
N.T.H
|