Vĩnh biệt Mai Ninh
VĨNH BIỆT MAI NINH…
Xuân Sương
Vậy là Mai Ninh vừa bước qua ngưỡng ấy, nơi không có tường cũng không khung cửa, ngay cả một đường vẽ ranh giới cũng không, nên chẳng bao giờ khép lại, để mọi người rồi ai cũng sẽ bước qua…
Ông bà nói Sống cho khỏe, chết cho nhanh, ít của để dành, nhiều người
thương tiếc. Mai Ninh được trọn vẹn điều thứ bốn.
Lần chúng tôi ghé thăm Mai Ninh trước khi trở lại Pháp, và cũng là cuối
cùng, vào đầu tháng 12 năm 2024. Chúng tôi đi dạo khỏi khu nhà chừng
200 mét là ra tới bờ sông Sài gòn, có ghế ngồi hóng mát, là đã thấy sức
Mai Ninh không như lần thăm trước vào đầu tháng 10 rồi. Mai Ninh nói “Nhiều khi đau quá, em mong đi sớm cho rồi”.
Tôi nửa đùa nửa thật “Xuống đó trước
rồi khi tụi này xuống thì nhớ đi đón nghen”. Nhà tôi bảo “Xuống dưới đó cũng gặp nhiều bạn bè rồi”.
Và chúng tôi kể ra anh Phan Huy Đường, anh Chân Phương, anh Trần Hữu
Dũng, anh Đặng Tiến, chị Phạm Tư Thanh Thiện, anh Cao Huy Thuần,
anh Nghiêm Xuân Kính, anh Huỳnh Hùng… Và chúng tôi cùng cười như thể
viễn ảnh đó đầy triển vọng.
Ngồi với nhau ở đây, không có con bên cạnh, lần nào Mai Ninh cũng nói
về nỗi lòng mình. Lần trước thì cáu cô giúp việc Âu Lan nó thuê con nhỏ đó phí quá S. à, nó
có làm gì đâu, chỉ làm theo à la lettre con Âu Lan dặn là canh chừng
em, thì trong khi em ăn cơm nó ngồi bên kia bàn, cứ nhìn em lom lom.
Ban đầu em cáu, sau em mặc kệ. Tôi phì cười, một người quen sống
độc lập tự do và thanh nhã, giờ bị canh chừng kiểu thô thiển ấy thì sao
không cáu. Rồi với cô giúp việc sau rất tốt, rất hài lòng, thì Mai Ninh
lại có nỗi lo thiết thực khác, cho Âu Lan. Nỗi lo như tất cả các bà mẹ,
dù rất đúng nhưng luôn nằm ngoài khả năng định đoạt của mình. Chỉ biết
an ủi là thôi để trời tính, Mai Ninh chỉ phải lo cho sức khỏe thôi.
Rồi chỉ một tháng sau, anh chị Trần Cung - Thu Thủy từ Đức về, ghé
thăm, mới biết rằng Mai Ninh nói rất ít, nằm co chân lên cho đỡ đau
lưng, hoặc nằm co quắp, úp mặt vào tường… Chợt nhớ đến một Mai Ninh vui
vẻ thoăn thoắt ngày anh Đặng Tiến dẫn chúng tôi đi chơi trên sông Thu
Bồn, tối về ngủ lại nhà gia đình bạn anh ấy ở làng Đại Bường. Cơm nước
xong chúng tôi đi dạo quanh làng, dưới ánh trăng. Cảnh tình hài hòa,
thơ mộng. Làng này rất trù phú, nhà nào cũng khang trang với vườn rào
bao bọc kín đáo, người ta gọi đây là miền Nam thu nhỏ, vì có cả sầu
riêng và măng cụt. Mãi lâu mới về nhà, hai đứa nằm chung trên chõng
tre, gió lạnh kể gì, chúng tôi co quắp lưng tựa vào nhau cho ấm và
chuyện trò cười rúc rích. Giờ thì Mai Ninh cũng co quắp đấy! Mỗi lần từ
Vũng Tàu về thăm, chị Thu Thủy lại kiên nhẫn vuốt ve lưng bạn, như thể
cố đuổi cái ác ra khỏi người đứa em nhỏ và cố truyền chút năng lực từ
mình.
Đó là hình ảnh con Cá voi nằm
im chờ ngày trầm sát, sẵn
sàng đối diện điều tồi tệ nhất, không sức lực gọt giũa từng chữ uyển
chuyển văn chương nữa. Một Mai Ninh vừa giản dị gần gũi, vừa kiểu
cách của nền giáo dục Bắc Hà, chi tiết nào cũng phải chỉn chu hoàn hảo,
lịch sự ngọt ngào và rạch ròi chu đáo, cả trong văn và ngoài đời, bây
giờ phó mặc. Nếu đúng Văn là người, thì Mai Ninh là người tinh tế dịu dàng
nhưng cũng dứt khoát, kiên định. Hiếm khi chúng tôi trao đổi nhau các
bài trước khi đăng, nhưng thỉnh thoảng Mai Ninh đưa tôi đọc trước thì tôi
luôn luôn sửa lưng Mai Ninh về bệnh cầu kỳ. Tôi thì viết cụt ngủn, ngắn gọn,
nên thường bảo Mai Ninh “đừng đếm”, Em
bưng trên tay chậu hoa, việc gì phải đếm Em bưng trên tay một chậu hoa. Tựa
là Nắng đã đủ bao la, cần gì
phải Một ngày đầy nắng.
Thường là Mai Ninh cười Ừ nhỉ. Và sửa.
Nhớ những lần xuống Caen chơi nhà Mai Ninh, căn nhà rộng và khu vườn
cũng rộng có cây to, vậy mà chỉ một mình mỏng manh nhỏ bé lại thản
nhiên sống ở đó nhiều năm và thường tiếp đón bạn bè phải nói là
khắp thế giới. Hoặc thỉnh thoảng một trong chúng tôi có sách mới in sắp
chào hàng, thì Trọng Tuyến, Hoàng Yến, Mai Ninh, Quỳnh Dao tụ họp tại
nhà chúng tôi để “lên chương trình” như thể sự kiện gì to tát quan
trọng lắm, mà thực ra là chỉ để nói để cười. Nhiều lần như những lúc
này, anh Hùng ông xã của Quỳnh Dao thường nói với nhà tôi “Từ ngày cưới nhau, moi chưa bao giờ nghe bả cười như vậy đó
toi”. Mà thời đó sao có nhiều chuyện vui để cười đến thế, sao chúng tôi
dễ cười đến thế, và tiếng cười dòn tan đến thế.
Ngày ra mắt Cá Voi Trầm Sát,
tôi giới thiệu. Đang nói ngon lành, chợt bắt gặp ánh mắt một chị nhìn
tôi chăm chăm. Trời ạ, chẳng hiểu cái
lỗ của trí nhớ đã được đào từ bao giờ, từ đâu, bất ngờ nhào tới,
trong tích tắc tôi chẳng nhớ đang nói và phải nói cái gì. Im lặng, lòng
hơi rối. Tôi nhìn Mai Ninh, thì Mai Ninh cũng đang nhìn tôi… đắm đuối,
chăm chú theo dõi để nghe tôi viết cái gì, bởi vì tôi đã không cho xem
trước. May là cái lỗ oái oăm
ấy được lấp lại nhanh chóng, và nhất là sau đó Mai Ninh nói chị đã dẫn chứng những chỗ như em cũng đã
nghĩ tới và thích nhất. Có thể nói chúng tôi khác nhau cũng lắm
mà hạp nhau cũng nhiều. Mai Ninh là người bạn có thể nói với nhau được
nhiều đề tài, nói không ngần ngại, không có vùng tối dễ hiểu nhầm, và
không có khoảng lặng lúng túng nặng nề trong câu chuyện.
Nhóm chúng tôi không quen nhau qua viết lách văn chương, mà chơi hạp,
và thương mến gắn bó nhau. Rồi cũng như bất kỳ chị em nào, chúng tôi
cũng cự nự cau có với nhau, nhưng vẫn hòa
nhi bất đồng, xa nhau thì nhớ. Về hưu thì ráng thu xếp để
ít nhất mỗi năm đi chơi xa với nhau một lần, cùng nhau thực hiện một
công trình thiện nguyện nào đó. Mỗi lần, anh Nguyễn Minh Châu đều gom
hết chúng tôi vào máy, mai này coi lại hẳn phải bùi ngùi. Chỉ chín
người giờ đã mất hai, câu chuyện nào cũng sẽ kém phần rôm rả, nụ cười
nào cũng sẽ nhiều ít đượm buồn.
Có lần Mai Ninh viết Lâu nay rồi sao
em hay lo âu và bi quan dễ sợ chị ơi, cho dù như chị bảo : chúng ta là
những người có phúc phần lắm so với bao nhiêu người trên đời này.
Từ tâm trạng âu sầu đó, lại rất ủy mị nhắc tới những chuyện ngày xưa,
rằng em nhớ ơn anh chị đã cưu mang
em khi em đau ốm, anh chị đã chăm sóc nâng đỡ em… Nhưng thật ra
những ngày đó chúng tôi lại được ăn ngon hơn, từ tay người bệnh nấu,
Mai Ninh làm những món hơi cầu kỳ tôi thích mà không biết làm. Nhưng
phụ thì không cho, cứ bảo để đó em làm, tôi hỏi không tin tưởng hả,
cười, trả lời chị nói chuyện với em
là đủ rồi. Và đúng là tôi chỉ nói và nhìn : một người lý trí,
tính toán chính xác trong lĩnh vực khoa học, lại cũng là người tâm hồn
ướt át mềm mại trong văn chương, lại cũng là người đảm đang hoàn hảo
việc nhà, nội trợ. Và chẳng thích ngồi không, cứ như trong thân thể của
cô bắc kỳ nho nhỏ mảnh khảnh
kia lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Vì vậy bây giờ, trong mỗi ngóc
ngách nhà chúng tôi đều mang ít nhiều kỷ niệm của người vừa rời bỏ cõi
này. Có tiếng kêu leng keng của các chiếc vòng đeo tay chạm nhau buổi
sáng Mai Ninh rửa mặt. Có tiếng lục đục trong bếp S. ơi sao em không
tìm thấy hộp đường. Có tiếng bước nhẹ xuống cầu thang mà tiếng bật cười
dòn dã khi thấy vợ chồng tôi ngồi đọc báo với hai chiếc mũ Mai Ninh vừa
tặng. Hoặc là sau này, vừa ăn cơm xong lại hỏi chị thấy em đã chích
thuốc chưa. Những lúc đó tôi nhìn bạn mình không nói gì, không biết
nghĩ gì. Giờ những điều rất giản dị này cũng đã thành cổ tích.
Từ khi biết Mai Ninh bịnh, ngày ngày tôi chỉ biết cầu xin ơn trên gia
hộ kiểu nào đó cho Mai Ninh bớt khổ, tha thiết khẩn cầu phép mầu cho
bạn. Mới thấy rõ ràng rằng niềm đau nỗi buồn chẳng bao giờ là
chia sẻ được, dù người nói có dốc hết tâm thành. Chia tay sau mỗi lần
thăm thì hai cái trán áp vào nhau, tôi ôm khuôn mặt còn chút đỉnh thịt
so với thân hình, ve vuốt tóc, Mai Ninh ôm eo tôi, và khóc... Đứa nào cũng
biết đó có thể là lần cuối còn nhìn thấy nhau, còn chạm được nhau, còn
nghe nhau nói.
Khi tôi bày tỏ ngạc nhiên sao với căn bịnh này, giai đoạn này, mà bác
sĩ không cho Mai Ninh dùng morphine, lại vẫn chỉ là Tramadol mà trời,
Tramadol thì tôi nhức đầu uống còn không khỏi, và Salonpas thì chỉ dùng
khi ê ẩm chớ chẳng ích dụng gì, thì Mạch Nha trả lời : “ 2006, đêm cuối cùng, bố em đi đến
giai đoạn phù não, đau đớn vật vã, bệnh viện vẫn không cho morphine,
nói là không có. Em nói :" Vậy thì để tôi đi tìm mua
morphine bên ngoài." Họ không chịu, nói là không được phép
sử dụng nguồn thuốc không thuộc quản lý của bệnh viện. Em chỉ biết nắm
tay bố, nói : "Bố cứ bấu vào con đi cho đỡ đau." Ông sợ làm em đau, chỉ
nắm lấy vạt áo. Khi bố ngất đi, em cảm thấy nhẹ nhõm vì như vậy ông
không đau nữa ”.
Tôi đọc đi đọc lại vẫn lạnh sống lưng, nổi da gà vì xúc động. Và không
cầm được nước mắt. Hình ảnh một ông bố đang vật lộn với tử thần, vẫn e
ngại sợ con gái bị đau, chỉ dám nắm lấy vạt áo. Hình ảnh đứa con biết
sắp mất bố rồi, hết lòng muốn làm điều gì cho bố mà bất lực. Thật là bi
hùng. Và giờ thì tôi tin rằng Mai Ninh và con cháu cũng đã vừa trải qua
tâm trạng đó.
Bây giờ thì nhẹ nhõm rồi, Mai Ninh không còn đau đớn nữa, không còn lo
âu nữa, không còn cơn ác mộng lặp đi lặp lại cảnh ngày thi mà tới
nơi cổng trường đã khóa… Và tôi cũng không còn thỉnh thoảng nhận
được meo S. ơi món này dễ làm nè S.,
hay Chị đọc quyển này chưa,
hay vẫn rất… bắc kỳ rào đón Em có
thể lên ở nhà anh chị ít ngày không… Giờ khỏe mạnh rồi, rảnh
rang rồi, lại sắp tiếp tục làm chương trình Biogaz Vi tín dụng với chị
Thanh Thiện thôi !
Nhiều năm trước Mai Ninh thường tâm sự, trong héo ngoài tươi. Mỗi lần
vậy tôi chỉ im nghe và rút đưa khăn giấy. Giờ thì nói như Quỳnh Dao “Je ne pleure pas, mais les larmes cứ tuôn
ra”. Tôi rút khăn giấy cho mình.
Vĩnh biệt Mai Ninh thân yêu. An nghỉ nhé. Sẽ gặp lại nhau một ngày nào
đó. Nhưng khoan vội, ráng gượm lại một phút Ninh ơi, cho mình siết Ninh
thật chặt lần cuối cùng, trước khi vĩnh viễn bước vào thời kỳ không bao
giờ chạm vào nhau ở cõi này được nữa...
Xuân Sương
Paris, 22 mars, 2025.
Các thao tác trên Tài liệu