Xanh mơ
Xanh Mơ
Cổ Ngư
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy New Year - ABBA
Chiếc lược cắm ngập răng vào mái tóc, kéo dài thành những đường thẳng song song. Những đường cày trên thửa ruộng đen mượt. Tóc chảy ngàn hàng, đất cát xuôi dòng tràn ra sông suối, óng ả tuôn xuống vai, cuộn sóng đổ vào lưng. Tôi chải gỡ lần cuối mái tóc, rồi ngồi im. Nhìn mình trong gương. Cái thói quen từ tấm bé, lập lại mỗi ngày, thành nếp, và đâm ghiền. Không thực hiện được, sẽ bứt rứt, trằn trọc cả đêm. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại mất cả tiếng đồng hồ ngồi o bế mái tóc, để, chỉ với vài cái trở mình trong đêm, những sợi tóc sẽ rối xuôi rối ngược, đan cuốn lấy nhau thành những nút thắt bực-cả-mình. Có thể vì đây chính là lúc tôi làm đẹp cho riêng tôi ngắm, không phải bận tâm với những câu hỏi đại loại: mình bới tóc kiểu này có hợp với bộ áo đang mặc không; màu son có đậm quá so với màu phấn trên má không; người ngoài đường có ngoái cổ lại nhìn mình không; đồng nghiệp, ai sẽ khen, có ai chê mà không dám nói... Và anh ấy... Cũng có thể chính là lúc mà tôi nhìn rõ mình nhất trong một ngày, hiểu theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Một ngày, tán loạn với chào hỏi xã giao, trương mục, chi thu, số, chữ, cà phê, tán gẫu, thời sự, mốt, chiến tranh, bạo lực, khủng bố, sex, ô nhiễm, nhà, xe, tiền, tình... Một ngày, múa may giữa những vai tuồng khác nhau, khi phải tiếp đãi khách hàng, khi gặp đồng nghiệp, khi bị xếp dũa, khi hạch sách cấp dưới, khi cau có, khi tươi cười, khi muốn ba đầu sáu tay mười hai con mắt mà giương ra đối đầu đối địch với cuộc đời. Bây giờ, dưới ánh đèn vàng, là cái tôi trần trụi ngồi nhìn mình trong gương, tay đưa đều những đường lược. Màu mascara chảy nhoè vào màu phấn. Son bệt một vết bầm trên môi. Chiếc mụn bọc rách toạc, tôi gần tìm được sự an bình cuối ngày để dọn mình bước vào giấc ngủ. Vẫn thường tự nhủ: ngày mai, sẽ cố gắng đối xử bớt cà chớn với mọi người, để đổi lại, được mọi người đối xử ít cà chớn hơn, cho đến một ngày, sự cà chớn sẽ triệt tiêu, trái đất thành vườn địa đàng và lão hàng xóm hói đầu sẽ ôm chầm lấy tôi mà nhận là ruột rà máu mủ. Nhưng rồi ''sự cố'' cứ đều đều xảy ra, cà chớn đang từ vô cực âm nhu mì đùng đùng nhảy dựng sang vô cực dương phùng mang trợn má hò la cách mạng, để chờ đến lúc bị bịt mắt trói tay dẫn độ về điểm khởi đầu, cột mốc zéro! Ðã nhiều lần tôi chán nản, muốn bỏ cuộc chơi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy cõi đời này rốt cuộc cũng chỉ là một cái vòng luẩn quẩn của muôn vạn vòng luân hồi. Vậy chẳng lẽ cứ hài lòng làm con chuột bạch thông minh mê mải đánh mãi những vòng tròn? Sao không làm chim xổ lồng, cá rời chậu một phen? Sao không thoát ra bằng một đường tiệm cận, rồi đi thẳng, đi xa, đi mãi? Tôi cúi xuống, đầu ngực bỗng dưng căng cứng thèm muốn. Thèm một bàn tay vuốt ve, một đôi môi mơn trớn, một lời thầm thì gọi yêu. Kêu thành tiếng một cái tên, thảng thốt. Không ai trả lời. Ðứa tôi trước mặt mở to mắt nhìn kinh ngạc. Ừ, có còn ai đâu mà trả lời. Cuốn phim buồn đã kết thúc. Quyển truyện buồn với dấu chấm hết to tướng. Một người ở lại, một người ra đi, cả hai cùng đau khổ. Xưa hơn trái đất, ai cũng biết trước, có gì đáng kể lể đâu? Nỗi buồn. Gặm, cắn, nhai, xé, ngấu nghiến, nuốt cho trôi nó đi. Cho tiêu nó đi, giữa chất dịch vị chua loét của dạ dày ...
ooOoo
Rướn nhìn.
Mỗi đêm, dưới ánh đèn
nhàn nhạt, cô gái lại mở bung
từng lớp cánh áo, phơi nhuỵ ngọc
muốt trắng. Nín thở, thân đột
ngột nóng bừng dù trời đang giá.
Những đêm lập xuân, không gian
trong trẻo lạ lùng, bao nhiêu bụi bẩn
và khí nóng còn sót lại
trong chiều rủ nhau bốc bay, tản bạt đi
đâu hết cả. Giữa bầu trời
đen chi chít những đốm lấp lánh
sáng và căn phòng dìu dịu đèn
của cô gái, loằng ngoằng vài
cành khẳng khiu lớt phớt lá. Cong
ngực hít một hơi dài. Có cảm
tưởng từng đường gân căng
gồ lực lưỡng. Không hiểu cô
gái biết có kẻ đang lén nhìn
hay không? Những tay lược vẫn đưa
đều, mái tóc đổ dài, chắc
hẳn mịn mướt lắm. Như lớp
lông tơ trên phiến lá dậy thì.
Mỉm cười vì sự so sánh...
ooOoo
Năm
ngoái, có lần anh đã nhắc tôi
về sự rạn vỡ, về những vết
nứt trong toà lâu đài bằng pha
lê của hai đứa, tuyệt đẹp
nhưng lại lỡ xây trên nền cát
ẩm chông chênh. Riêng tôi lại
nghĩ, đó chỉ là những vết
xước ngoài da, chỉ cần một chút
thuốc đỏ là liền ngay miệng, cần
gì tổn hơi phí sức lo lắng phải
tìm cho ra mấy thứ keo hồ vôi vữa
quý giá mà trám lấp vào, để
hàn gắn lại. Tôi còn thầm kết
tội sao anh đàn bà quá với
những lo nghĩ tằn mằn, tủn mủn như
vậy. Thế mà, dần dà, tôi mới
hiểu cái góc đàn bà cẩn
trọng nơi anh lại có lý vạn lần
hơn cái phần đàn ông đoảng
vị trong tôi. Có gì mà không
cần tu sửa, tân trang trước sức
tàn phá chậm chạp nhưng vô cùng
bền bỉ của thời gian? Bây giờ, có
hối cũng đã muộn, cuộc tình
sập tiệm, anh bỏ đi xứ khác làm
ăn, tôi ngồi lại với một đống
đổ nát và chút kinh nghiệm thu
nhặt được. Ðể dành. Cho những
tình yêu sẽ đến. Nếu có?
Tóc đã
chải xong, son phấn đã lau sạch. Tôi
tắt đèn, chui vào chăn ấm với
ý nghĩ, nếu đây là giấc ngủ
sau cùng, thì sự khác biệt rõ
rệt nhất của thân thể tôi khi
sinh ra và lúc chết đi, có lẽ
chỉ là cuống nhau nối liền vào
lòng mẹ. Tôi chưa và sẽ không
bao giờ mơ ước được làm
mẹ, để đem máu thịt của mình
ra san sẻ cho một hình hài khác, rồi
sau chín tháng, nó sẽ dứt rời
và xa dần từng bước. Lũ anh em
chúng tôi lớn lên không thấy mặt
cha. Ông cứ bay nhảy từ hết thửa
đất màu mỡ này đến bến
bờ tươi tốt khác để gieo
giống, nhưng không bao giờ chịu đổ
một giọt mồ hôi cho những vun trồng
và chăm bón. Mùa thu hoạch, ông
cũng chẳng cần. Những người đàn
bà mê muội xiêu đổ trước
dáng vóc và miệng lưỡi của
ông, trong đó có mẹ chúng tôi,
cam phận thui thủi nuôi con trong những tháng
ngày mỏi mòn chờ đợi, và
đôi khi, trút hết nỗi căm phẫn
uất ức lên đầu lũ bé thơ.
Tôi không muốn như mẹ, có những
nắm ruột vừa thương vừa thù
mình, nên nhất định không muốn
có con. Anh thì, ngược lại. Và
đó, có vẻ, có thể, có
lẽ, cũng là một nguyên nhân dẫn
đến chia tay. Từ đấy, tôi đâm
ra căm thù chính bản thân. Và
khi người ta không còn yêu mình
nữa, người ta thường hay lẩn thẩn
nghĩ đến cái chết. Như tôi,
lúc này. Chết, với ngủ, chắc
chỉ cách nhau vài bước. Khi ngủ,
người ta không kiểm soát được
những suy nghĩ và hành động của
mình nữa, hơi thở chậm, cơ thể
yếu đuối, chỉ cần một bàn
tay đặt quên trên ngực cũng tạo
cảm giác ma đè, đá chặn.
Rồi nếu hơi thở chậm dần và
ngưng hẳn, những hình ảnh, âm
thanh, màu sắc trong giấc mơ chuyển
sang âm bản, từ từ rơi rụng từng
mảng, mọi cơ bắp thôi hoạt động,
tất cả xôn xao cuả lũ vi ti tế bào
yên ắng dần rồi im hẳn. Bặt. Hình
như đã bắt đầu ...
ooOoo
Thế
nào là một người đàn bà
đẹp? Cô gái ngồi chải tóc
mỗi tối ở lầu trên hay cô gái
chơi cello mỗi chiều ở lầu dưới?
Ở mỗi người là một khuôn
dáng riêng biệt. Nếu vẻ buông
thả chán chường từ những làn
tóc rũ dường như đẩy nét
khêu gợi của màu da ngà lên cao
độ, thì tia nhìn chăm chú khoan
hoà kia quyện với dòng nhạc trầm
lại gọi buổi chiều thanh tịnh đậu
xuống bọn chồi mầm vừa nhú. Từng
cành xương thôi rung mình ớn
lạnh. Nhựa ngọt từ tốn chuyển
theo chuỗi âm thanh chậm rền. Nhưng hình
như, những ngón tay vuốt tóc vẫn
níu kéo niềm đam mê hơn bàn
tay đưa đẩy cung dây. Hình như
thần trí vẫn mê muội, thân vẫn
run lên bần bật trước cảnh khoả
thân dưới ánh đèn nhạt mỗi
đêm. Hình như ao ước được
vuốt ve, mơn trớn ngày càng trở
nên mãnh liệt, thành nỗi thèm
muốn điên dại của cơn chiêm
bao ngập đầy dưỡng khí.
ooOoo
Tôi
bắt đầu chú ý đến hắn.
Một hôm cuối tuần nắng đẹp,
ngồi nghiêng người trên băng ghế
công viên trước nhà với quyển
sách cầm lơi trong tay, thấy từ phía
đối diện, hắn đẩy cửa bước
ra, dáng tự tín trong áo quần thể
thao thẳng thớm, túi vợt tennis
khoác ngang người, phom phom bước về
phía chiếc Porsche, nhảy phóc vào rồ
máy phóng vọt đi. Không điệu
bộ, không trình diễn, tự nhiên
như-là-như-thế. Phải chăng sức
sống căng tràn tươi trẻ của
hắn làm tôi xao động? Phải chăng
những làn gió mỏng manh gây gây
lạnh của ngày thứ bảy mùa thu
ấy khiến tôi bỗng thèm một hơi
thở nóng ập đến sau lưng, phà
vào gáy, cùng lúc với vòng
tay ôm quấn ngang eo? Phải chăng tôi
thấy mình vẫn còn thu hút tia nhìn
của bao gã đàn ông qua lại, vẫn
còn đẹp, vẫn còn tươi phơi
phới? Cứ cho là như vậy đi, nhưng
từ lề đường bên này bước
qua được tới phía bên kia đã
là vượt quá một khoảng cách,
biết hắn ở căn nhà trước mặt
đó, biết hắn trẻ, khoẻ, ngon lành
đó, rồi sao, làm được gì
nào? Hay chỉ loay hoay gồng gánh những
khát khao theo vào giấc ngủ? Ngủ một
mình, khi đã quen, đã ghiền với
những động cựa, xoay trở, với
tiếng ngáy, nhịp thở của người
bên cạnh, quạnh quẽ lắm, cô, đơn
lắm! Tôi cắn răng ngủ một mình
như thế đã hơn nửa năm, thắc
thỏm đợi chờ một cú phôn,
một tiếng gõ cửa, tra chìa trong đêm
báo tin anh trở lại. Nhưng không, đã
tàn rồi mùa đông, những ngày
lễ đã đi qua, kéo vỡ hết
mọi hy vọng đoàn tụ, và hắn,
từ căn nhà đối diện, vẫn
thỉnh thoảng bị tôi bắt gặp bước
ra đường, một mình, vui, trẻ,
khoẻ, ngon lành, và ngang nhiên khuấy
động, xáo tung lên những suy nghĩ
vẩn vơ, quầng quầng đảo lộn
trong đầu liền suốt mấy tiếng đồng
hồ sau đó.
ooOoo
Có
con chim nhỏ vừa đậu xuống cạnh
bên. Nó ngúng nguẩy đuôi,
nghiêng ngó kiếm tìm. Con chim nhỏ
cánh lông xơ xác, sống gầy guộc
qua suốt mùa đông, đang hy vọng có
thể moi ra được một gã sâu
non, một tên bọ nhỏ ẩn trú đâu
đó dưới lớp lá tươi vừa
nhú. Chưa đến lúc đâu chim
ơi, hãy gắng thêm ít ngày với
những mẩu bánh khô, những hạt
thóc vụn bên đường. Tuần
tới, tháng sau, khi ấy... Con chim nhỏ thôi
kiếm tìm. Nó đứng đực ra,
hướng về phía phòng cô gái.
Sau lớp kính trong, là bức màn cửa
rực rỡ hoa cỏ mùa xuân. Những
sắc màu thôi miên tầm nhìn. Như
ánh đèn vàng và cô gái
trần truồng ngồi trước gương
chải tóc mỗi đêm ma mị ý
nghĩ, gọi cồn cào khát khao…
Thoắt, con chim nhỏ nhún chân, đâm
vụt về thảm hoa cỏ đủ màu,
vừa khi đến gần, chợt nhận ra bóng
mình phản chiếu trong kính, nó xấu
hổ bay ngoắt đi. Nhưng ở chỗ chim
vừa bỏ trống, nắng mai bỗng ùa
đến lấp đầy. Nắng mùa mới,
tươi lạ thường. Nắng ngọc.
ooOoo
Tôi
ngã vật ra giường. Cứ để
nguyên áo váy mũ giày. Cứ để
nguyên tóc cuộn rối trong khăn choàng
cổ, tóc đổ ra che khuất cả mặt
mày, che tối tăm mờ mịt năm tháng.
Đêm ba mươi. Đêm á châu
của những xum họp, hương hoa, cúng
bái, chúc tụng. Đêm ấu thời
thơm mùi tiền mới, áo đẹp,
mứt ngon. Đêm năm ngoái còn nồng
nàn. Đêm hôm nay một mình. Thui
thủi. Mệt, rã ra vì mệt, hay nẫu
ra vì buồn? Có chút gì hy vọng
ở tương lai, cho ngày mai, năm tới?
Mùa xuân vẫn về, bình thường
hay bất thường, với người hay với
tôi? Nhắm mắt lại, muốn quên hết,
muốn xoá nhoà, muốn quét gọn,
muốn làm lại từ đầu. Từ
đâu? Từ lúc lọt lòng mẹ
hay khi lóng ngóng rời mái ấm gia
đình chập chững bước vào
đời? Từ lúc anh mân mê những
ngón tay thon trong bóng tối rạp ciné
hay khi anh lặng lẽ kéo lê
chiếc valise ra
khỏi cửa? Từ ngày thứ bảy mùa
thu ngẫu nhiên bắt gặp hay khi mê mẩn
đổi trao những nụ hôn trong căn
phòng ở ngôi nhà đối diện,
bên kia đường, tuần trước?
Phải rồi, từ đó, từ hắn,
chiếc phao trên biển, ngọn đèn
trong đêm, và những nụ hôn, nỗi
rạo rực của mùa xuân, năm mới
sắp đến, dọn mình, tẩy rửa
cho sạch quá khứ, quên đi, quên
đi...
ooOoo
Cô gái
nhoài người ra cửa sổ, vói bẻ
một cành chìa ngang nhiều chồi xanh,
có chiếc lá đầu đàn, xoè
bàn tay lắc lư trong gió, lúc nào
cũng như muốn vẫy gọi cô. Cô
cắm cành lộc vào chiếc bình
thủy tinh trong biếc, đổ đầy nước
ấm, vừa hát nho nhỏ vừa trút bỏ
áo váy. Chiếc lá non sướng điên
lên. Nó đã được toại
ý. Bàn tay cô gái khi nãy đã
khẽ khàng vuốt ve phiến lá mịn.
Và giờ đây, chiếc lá hít
phồng ngực mùi thơm của da thịt,
nó nhìn tận mặt dòng mượt
của mái tóc. Ở ngay sát cạnh
bên, không phải ngoài cửa sổ,
sau lớp kính trong. Và nó biết, lẫn
trong đám chồi xanh kia, có vài nụ
hoa đã chớm, sẽ kịp nở tặng
cô gái đúng sáng ngày mai,
ngày đầu năm mới. Mùa xuân
vẫn về, bình thường, với mọi
người, mọi vật. Chiếc lá non hài
lòng, yên tâm say giấc trong ánh đèn
dìu dịu. Nó còn loáng thoáng
thấy những đường lược đưa
đều, đưa đều, nhịp nhàng,
thảnh thơi, thong thả...
Cổ Ngư
Choisy-le-Roi 11.2001
* Tóc chảy ngàn hàng, trích từ lời ca khúc ''Khối tình Trương Chi" của nhạc sĩ Phạm Duy.
Các thao tác trên Tài liệu