Bạn đang ở: Trang chủ / Thế giới / “Silence on pille, silence, on emprisonne” / “Im đi, ta ăn cướp ; im đi, ta bỏ tù”

“Silence on pille, silence, on emprisonne” / “Im đi, ta ăn cướp ; im đi, ta bỏ tù”

- André MENRAS / Hồ Cương Quyết — published 19/08/2021 17:59, cập nhật lần cuối 19/08/2021 17:59
Bản tiếng Pháp và, ở dưới, bản tiếng Việt : Thư gửi Đảng cộng sản Pháp (về sự im lặng của báo L'Humanité).


« Silence on pille, silence, on emprisonne »

                                                                       

André Menras

                          


Lettre au parti communiste français à la veille de la fête de l’Humanité.


Après ma punition d’interdiction de publier pendant une semaine dans votre groupe de parole sur Facebook par le « modérateur » qui se fait appeler « Vince Hibou », je me hasarde à poser à nouveau les questions suivantes aux administrateurs de cette page « PCF, l’Humain d’abord ». Questions adressées surtout, bien sûr, aux militants du PCF, s’ils ont la possibilité d’accès à ce post et d’y répondre. Etant bien entendu que selon les mots de ce dit modérateur, « le PCF ne (me) doit rien ». Je persiste cependant dans ma naïveté à entendre au moins un peu de vérité sur le problème posé.

A l’occasion de la présentation du film documentaire Vietnam : un cri qui vient de l’intérieur à Paris, j’ai envoyé des communiqués à la presse parisienne. : Le Parisien, Libération, Le Monde, Le monde diplomatique, Le Figaro…L’Humanité. Ils sont restés sans réponse. Pas une seule petite ligne sur ce cri. Soit. Parmi tant d’autres cris venant de toutes les régions d’un monde bouleversé par la pandémie du virus chinois, peut-être le cri vietnamien n’est-il pas jugé si pressant qu’il mérite quelques mots d’attention informative.

Venant de la part de certains médias, je n’avais pas trop d’illusions. Certains, qui n’ont pas digéré la défaite du colonialisme et de l’impérialisme doivent discrètement se frotter les mains en pensant aux agressions et intrusions chinoises contre le peuple du Vietnam et au holdup de Pékin sur les archipels Paracels : « Ha Noi l’a voulu, Ha Noi l’a eu, qu’ils ne se ne plaignent pas. » Mais quid des pêcheurs vietnamiens, des simples gens souvent pauvres travailleurs qui n’ont pas eu leur mot à dire et ne l’ont toujours pas ?

La question qui me tourmente depuis longtemps déjà et à laquelle je n’ose imaginer la pire des explications est : Pourquoi ce silence assourdissant de la part de « l’Humanité » ? Oui ou non, les questions de fond que soulève concrètement le documentaire projeté à Paris et disponible sur youtube concernent-elles essentiellement le Vietnam et la Chine, deux pays qui se revendiquent du socialisme. Comme le PCF. Oui ou non concernent-elles directement un milliard cinq cent millions de citoyens dans les deux pays contrôlés par deux partis uniques au pouvoir qui totalisent à eux deux 85 millions de membres. Méritent-elles qu’on détourne les yeux et la plume, sous prétexte de non-ingérence dans ce qui touche à l’humain chez le parti frère ? Peut-on ainsi gommer les taches d’ombre de ce « socialisme existant » et les souffrances qu’elles engendrent ? La liberté en Chine et au Vietnam serait-elle devenue chasse gardée pour ces partis et sujet tabou de la part d’un PCF qui a tellement, souvent, seul et courageusement combattu l’injustice, l’oppression envers les plus faibles, tellement sacrifié aux valeurs de libération et d’indépendance des peuples ? Je ne fais plus partie du PCF mais j’ai donné pour cette liberté et lui ai offert modestement un peu de mon sang et de mes jeunes années. Et, à cette époque, le PCF a conforté de son soutien total mon acte de dénonciation d’un régime liberticide dans l’inhumain de la guerre. Pourquoi ce silence aujourd’hui quand l’inhumain change de camp mais touche toujours les plus pauvres ? L’Humain a-t-il une couleur politique ? Je ne crois pas que ce silence honore le PCF. Alors, à qui profite-t-il ? N’est-il pas un encouragement au régime de Pékin pour développer sa stratégie d’expansion violente, ses agressions tous azimuts, façon dures ou douces, contre ses « petits » voisins ? Se taire, n’est-ce pas un appui déguisé à Ha Noi pour continuer à réprimer, emprisonner et, comme tout récemment, exécuter ?

Est-ce s’aligner sur l’impérialisme américain que d’informer de ces faits ? Cette information est-elle nécessaire ? salutaire ? légitime ? Quels obstacles s’y opposent ?  Les documents, les témoignages sont là, bien authentiques, vérifiables, datables. Les témoins vivant au Vietnam s’identifient et se localisent eux-mêmes…Ils ne jouent pas la comédie des malheureux persécutés. Du pain béni pour un travail de journaliste honnête. Pourquoi, excepté dans le quotidien « La Marseillaise », aucun journaliste communiste n’a -t-il jamais écrit sur la tragédie des pêcheurs vietnamiens victimes des navires de guerre chinois dans l’archipel des Paracels occupé dans le sang par Pékin ? Pourquoi aucun journaliste communiste n’a encore écrit une ligne sur la tragédie humaine des milliers de paysans vietnamiens du nord au sud, dont beaucoup ont nourri, hébergé, protégé la révolution et qui se retrouvent aujourd’hui dépouillés de leurs terres par des cadres corrompus acoquinés à des promoteurs véreux, voire maffieux, avec une police de combat qui va jusqu’à mobiliser 3000 soldats lourdement armés pour donner l’assaut à un village entier et exécuter ceux qui résistent ? Pourquoi aucun journaliste communiste n’a -t-il encore écrit sur les citoyens courageux et pacifiques, parmi eux des journalistes, emprisonnés pendant des années pour avoir dénoncé ces crimes et la réalité des agressions chinoises en mer et sur le continent ? 

Ne répondant jamais sur le fond à ces questions d’abord humaines avant d’être politiques, le  singulier modérateur de votre groupe « Vince Hibou » qui n’ose même pas décliner son vrai nom, a dégainé d’entrée son AK 47 :  ma « mauvaise foi permanente « le « lassait » ; mes propos faisaient preuve d’un « égocentrisme crade », les arguments et mise en question que j’avançais n’étaient que « beau foutage de gueule » ; je venais « chouiner sur MON sujet de prédilection » et de poursuivre : « ça se croit subversif à dénoncer des camarades qui fermeraient les yeux ou soutiendraient ça. » Enfin est venue la menace, en guise de conclusion de ce riche argumentaire :«si vous continuez de venir ici pour dénigrer les camarades vous serez bon pour la sortie ». Et la sentence de ce commissaire du peuple est tombée : « L’administrateur a désactivé les commentaires de façon temporaire ».

Je pose simplement la question : ce « modérateur » parle-t-il au nom du PCF ? En est-il représentatif ?

Dans le cas, fort probable, où mon post ne passerait pas le filtre de votre censure, je vous souhaite sincèrement plein succès pour les actions menées en France et ailleurs dans le monde pour une vérité et une liberté qui n’existent ni au Vietnam ni en Chine « socialistes ».


Bản tiếng Việt


« Im đi, ta ăn cướp, im đi, ta bỏ tù »

                                                                       

André Menras

                          


Thư gửi Đảng cộng sản Pháp, trước ngày hội báo L’Humanité.


Sau khi « người điều hành » mệnh danh « Vince Hibou » trừng trị tôi bằng cách cấm tôi tham gia trang « PCF, L’Humain d’abord » (ĐCSP, Nhân tính trước hết) trong một tuần lễ, tôi có mấy câu hỏi xin đặt lại cho ban quản trị trang FB này. Tất nhiên chủ yếu là đặt câu hỏi cho các đảng viên, nếu họ có thể vào trang mạng và trả lời. Tất nhiên, như « người điều hành » đã nói, « ĐCSP không nợ nần gì tôi cả ». Nhưng tôi vẫn cứ xin ngây thơ muốn được nghe đôi điều hợp lẽ trong vấn đề này.

Nhân dịp ra mắt cuốn phim tài liệu Việt Nam : tiếng gào thét từ bên trong ở Paris, tôi gửi thông cáo cho báo chí thủ đô : Le Parisien, Libération, Le Monde Diplomatique, Le Figaro, L’Humanité… Họ đều im lặng, không đưa một dòng tin nào. Đành là thế. Trong biết bao tiếng gào thét từ khắp năm châu đang xáo trộn vì cơn đại dịch của con vi-rut Trung Quốc, có thể tiếng gào thét đến từ Việt Nam bị coi là không đủ khẩn thiết để đưa một tin ngắn.

Đối với một số báo đài, tôi không mấy ảo tưởng. Những người chưa tiêu hóa nổi sự thất bại của chủ nghĩa đế quốc và thực dân chắc đang kín đáo xoa tay thỏa mãn khi thấy Bắc Kinh chiếm đoạt quần đảo Hoàng Sa, gây hấn nhân dân Việt Nam. « Đáng đời Hà Nội », chắc họ nghĩ thầm. Nhưng còn những ngư dân, những người dân Việt Nam bình thường, những người đã không có tiếng nói, và tiếp tục không được phát biểu ?

Câu hỏi từ lâu khiến tôi băn khoăn và tôi không dám mường tượng ra câu trả lời tồi tệ nhất, là : tại sao « L’Humanité » lại lặng im, lặng im một cách đáng sợ ? Có đúng không, những câu hỏi cơ bản trong cuốn phim đã được chiếu ở Paris và có thể vào xem trên youtube là những câu hỏi liên quan trực tiếp tới Việt Nam và Trung Quốc, hai nước nhân danh chủ nghĩa xã hội ? Cũng như Đảng cộng sản Pháp. Có đúng không, những câu hỏi ấy liên quan tới 1,5 tỉ người sống ở hai quốc gia dưới sự kiểm soát độc quyền của hai đảng mà tổng số đảng viên lên tới 85 triệu người ? Chẳng lẽ chúng đáng để con mắt và ngòi bút bỏ qua, chỉ vì như vậy là « can thiệp » vào chuyện nhân tính của đảng anh em ? Có thể nào xóa trắng những vết nhơ trong cái « chủ nghĩa xã hội hiện tồn », làm ngơ trước những đau khổ mà chúng gây ra, như vậy sao ? Quyền tự do ở Trung Quốc hay ở Việt Nam phải chăng đã trở thành khu săn bắn độc quyền của hai đảng cộng sản, và trở thành điều cấm kỵ đối với một Đảng CSP đã bao lần đơn độc, dũng cảm đấu tranh chống lại bất công, đàn áp người yếu hèn, đã không nề hà hy sinh vì những giá trị của sự nghiệp giải phóng và độc lập của các dân tộc ? Tôi không còn ở trong Đảng nhưng tôi cũng đã vì tự do mà cống hiến nhiệt huyết và tuổi thanh niên. Và, hồi ấy, ĐCSP đã hoàn toàn ủng hộ việc tôi hành động tố cáo một chế độ đàn áp tự do trong một cuộc chiến tranh bất nhân. Tại sao bây giờ lại im lặng khi sự bất nhân đã đổi phe nhưng vẫn nhắm vào những người nghèo khó nhất ? Phải chăng nhân tính cũng mang màu sắc chính trị ? Tôi không nghĩ rằng sự im lặng này không làm tổn hại danh dự của ĐCSP. Vậy thì nó có lợi cho ai ? Phải chăng nó khuyến khích chính quyền Bắc Kinh triển khai chiến lược bành trướng bạo liệt, gây hấn bốn phương, vừa cứng vừa mềm, chống lại những láng giềng « nhỏ bé » ? Câm lặng, chẳng phải là ngấm ngầm ủng hộ Hà Nội tiếp tục đàn áp, tù đày, thậm chí giết người như mới đây ?

Thông tin về những sự thật như vậy, phải chăng là theo đuôi đế quốc Mỹ ? Hay là một công việc cần thiết, hữu ích, chính đáng ? Có gì ngăn cản được điều đó ? Tất cả các tài liệu, những chứng từ được đưa ra trong phim, trung thực, hoàn toàn có thể xác định ngày tháng, kiểm chứng. Những chứng nhân Việt Nam đều nói rõ họ tên, chỗ ở… Họ không đóng vai những nạn nhân bị truy bức. Chủ đề lý tưởng cho bất cứ một nhà báo lương thiện nào. Thế mà tại sao, ngoại trừ biệt lệ là nhật báo « La Marseillaise », không có một nhà báo cộng sản nào viết bài về thảm kịch của ngư dân Việt Nam nạn nhân của những chiến hạm Trung Quốc ở quần đảo Hoàng Sa mà Bắc Kinh đã đổ máu chiếm đoạt ? Tại sao chưa có nhà báo cộng sản viết được một dòng về thảm kịch của những người nông dân Việt Nam, từ bắc chí nam, nhiều người đã chăm nuôi, ẩn giấu, bảo vệ cách mạng, mà nay thì ruộng đất bị cưỡng đoạt bởi những cán bộ tham nhũng ăn cánh với bọn địa ốc tham lam, thậm chí ma-phia, với một lực lượng cảnh sát chiến đấu có thể huy động tới 3000 binh sĩ súng ống đầy minh để tấn công một xóm làng và bắn giết những người chống cự lại ? Tại sao chưa thấy một nhà báo cộng sản nào viết bài về những người công dân hòa bình và dũng cảm, trong đó có những nhà báo đã nhiều năm bị tù đày vì đã tố cáo những tội ác ấy, tố cáo những cuộc xâm lược của Trung Quốc trên đất liền và ngoài biển đảo ?

Người điều hành kỳ lạ của nhóm FB – ẩn mình dưới biệt hiệu « Vince  Cú Vọ » – không bao giờ trả lời vào nội dung những câu hỏi ấy, những câu hỏi chính trị nhưng trước hết là những câu hỏi liên quan tới con người, nhưng lại sẵn sàng, ngay từ đầu, chĩa khẩu AK47 vào tôi, than « phát chán » về sự ngụy tín thường trực của tôi, nào là tôi « vị kỷ một cách nhem nhuốc », lý luận và câu hỏi của tôi là « chửi cha thiên hạ » : rằng « chỉ có mỗi một chuyện nói đi nói lại », rồi  « tưởng là sách động được khi mình tố đồng chí đã làm ngơ hay ủng hộ chuyền này chuyện kia ». Sau một tràng lý luận như vậy, cuối cùng là đe : « nếu anh tiếp tục vào đây để công kích đồng chí thì anh sẽ được mời ra ngoài ». Và bản án của ngài chính ủy được tuyên cáo dõng dạc : « Quản trị mạng đã tạm thời gỡ những bình luận ấy ».

Tôi chỉ xin hỏi một câu : người « điều hành » ấy có nhân danh ĐCSP hay khônge ? có phải là đại diện của đảng hay không ?

Nếu bài viết của tôi không lọt khỏi lưới kiểm duyệt của Đảng – điều này có nhiều khả năng xảy ra – tôi chỉ xin chúc Đảng thành công mĩ mãn trong các hành động ở Pháp và trên thế giới vì sự thật và vì tự do, hai thứ hiện không có ở hai nước « xã hội chủ nghĩa » Việt Nam và Trung Quốc.


NGUỒN : tác giả gửi Diễn Đàn ngày 19.8.2021
 

Các thao tác trên Tài liệu

Các số đặc biệt
Các sự kiến sắp đến
VIETNAM, DEUX DOCUMENTAIRES sur France 2 et France 5 05/03/2024 - 01/06/2024 — France 2 et France 5
Repas solidaire du Comité de soutien à Tran To Nga 22/03/2024 - 26/04/2024 — Foyer Vietnam, 80 rue Monge, 75005 Paris, Métro Place Monge
Nouvel Obs, soirée Indochine, la colonisation oubliée 25/04/2024 18:30 - 22:00 — 67 av. Pierre Mendès France, 75013 Paris
France-Vietnam : un portail entre les cultures 17/05/2024 10:00 - 11:30 — via Zoom
CONFÉRENCE DÉBAT 24/05/2024 19:00 - 23:00 — la Médiathèque JP Melville (Paris 13e)
Ciné-club YDA: Bố già / Papa, pardon. 25/05/2024 16:00 - 18:15 — cinéma le Grand Action, 5 rue des Ecoles, 75005 Paris
Các sự kiện sắp đến...
Ủng hộ chúng tôi - Support Us
Kênh RSS
Giới thiệu Diễn Đàn Forum  

Để bạn đọc tiện theo dõi các tin mới, Diễn Đàn Forum cung cấp danh mục tin RSS :

www.diendan.org/DDF-cac-bai-moi/rss