Gửi Huế
một ngày
Núi xanh sông
mềm mại
những hàng cây chờ
nhau nối dài trên những con đường
rợp bóng
màu của thời gian của
trầm tích
còn lại in dấu nơi
đây
trên những con
chữ của tình yêu
của những
tâm hồn lặng lẽ đắm say
của
những môi cười e ấp
của những
bước chân trên những tà áo
những đôi guốc mộc bước
qua ô cửa gỗ
khung thành bao
quanh
màu xanh còn lại trong hương
sen
phảng phất của mưa xuân
của
thi hoạ
của đôi bàn tay em đặt
trên khung cửa
tách trà còn
nguyên
em đi về một
ngày
trên cầu Trường Tiền xưa
bờ vai ai còn ngỏ nắng ngỏ mưa
một chiều Huế
Vĩ Dạ thanh vắng
bóng người xưa
gương mặt
chữ điền sau vòm lá
Núi xanh
sông
một ngày càng xanh
thấm đượm
tình
bao quanh
những ngày mùa lễ
hội
những ngày lặng lẽ
im lìm
sinh sôi sự tồn tại
Huế một
ngày
xuân đang trên đường
về
Tháng chạp và mùa xuân
Em không có
tháng chạp
mà luôn có Tết
tầm xuân xanh
bánh chưng xanh
giò
lụa trắng
và tuyết mềm như
nhung
ấm áp trên những mái nhà
Tháng chạp đã
đi về ký ức
trong nỗi nhớ bếp
lửa và thịt đông
ở mảnh
vườn của mẹ
ở góc sân
đầy hoa của bố
tháng chạp về
xa xôi
trên
những ngôi mộ cũ của tổ tiên em nhìn thấy gương mặt của
bà, của ông, của thời gian quá
vãng
Em không còn
tháng chạp của thời gian
em còn
Tết
còn thời thanh xuân cũ
gìn
giữ nếp nhà
bên bếp lửa
mùi
khói và cơm chiều
bàn thờ
hương trầm chậm xuống
mùi quê
hương
mùa tháng chạp là mùa
đông đầy hoa chờ xuân
là
mùa Tết ở xứ sương mù
cung
nhân thảo đỏ rực bên ô cửa
như những đốm lửa bập bùng
hơi sương
và
Một phím xuân
như tiếng đàn ngân
như
tiếng lòng em
như tiếng cười
con trẻ
như dòng chữ của anh rơi
trong đêm thâu
như tình dang
dở
đợi chờ nhau
một phím
đàn
một phím đời lưu lại
trên một cung ngâm
khúc trập
trùng
Mùa đông
17
tranh của mùa
đông mắt đêm như vẽ
những
mái nhà của màu trắng trăng đã
đi vắng lúc này
mềm mại như
nhung rơi xuống thành những mặt hồ
tuyết thành băng
bầu trời trắng
đêm trắng
em mùa tuyết bay
anh đã chờ
đợi em từ mùa tuyết này
dưới
đường trên những đường
băng không thể cất cánh
tuyết đổ
sau những cơn lạnh bất thường chợt
đến
như em yêu anh
thất thường
nhớ thất thường
điên rồ
như thường
em mềm mại rơi xuống
tan vào anh
mùa đông này không
lạnh
đợi chờ nhau
Thơ
một câu của Như Quỳnh de Prelle
Tuyết chưa
cạn nên chúng mình còn yêu
nhau
Tháng Chạp
đạp người đàn bà 2 con bơ
vơ vào nhà đá, nỗi buồn
trên cây chưa bao giờ tắt.
cung nhân thảo
đỏ tương tư tết bên bánh
chưng xanh
một hà
nội lúc nào cũng nhức nhối trong
thế hệ chúng tôi, tuổi trẻ rồi
cũng sẽ qua đi, rồi quên quên nhớ
nhớ lơ ngơ như những kẻ vừa
điên vừa tỉnh giữa trần đời
T ram, sản phẩm
của Putank và bưng bít thông tin, một
nước Mỹ trong cơn ngất dài của
thế kỷ 21
Người đàn
bà chả làm được gì lớn
lao ngoài viết, vẽ vời và vu vơ
Em chăm chỉ yêu
anh từng ngày từng ngày một
Hoa nhài giữa
mùa tuyết rơi, bàn tay rơi, nỗi
buồn êm đềm rơi như không
Trăng chiều
đông trên nền trời xanh, vầng sáng
là em soi vào bóng đêm, chờ anh
Nhiều gương
mặt mà chỉ có một trái tim
Những chuyến
tàu của thời gian quay ngược lại
kim đồng hồ và chạy đến
tương lai chỉ toàn bằng thuỷ tinh
trong suốt, con người trở thành siêu
nhiên và sự tồn tại nằm trong
những con chip nhỏ bé thông minh, tình
cảm chắt lọc qua những sự kết nối
cô đọng và sâu sắc không
lường
Hoa nở giữa
mùa đông, mùa sinh của chúng ta
Toan tính nào
cũng mất đi những gì đã tồn
tại hay đã từng hy vọng
Nhà thơ là
người sống bằng nhiều cuộc đời
khác mà như cuộc đời của
mình, thân phận của mình
Viết viết viết
viết viết viết viết viết viết
viết viết viết viết viết viết và
sống thì mới viết được, tồn
tại thì mới viết được, sống
mới là quan trọng
|